Chương XII
Ngày ....tháng....năm...
Sao vậy nhỉ? Tại sao mình cứ vui lên được một tí là lại có chuyện ngay. Chả bao giờ vui lâu được. Mà đặc biệt là từ khi thích lão . Mọi chuyện cứ linh tinh hết cả lên.
Hôm nay cũng vậy. Đang thấy vui vẻ, tâm trạng đang rất tốt chạy sang tìm lão nói chuyện chơi thì gặp chị ấy đi ra. Mình chào chị , chị cũng mỉm cười chào mình và nói " Cậu ấy không có nhà đâu" rồi đi. Trong khi mình chưa biết là nên làm gì vì hơi bất ngờ thì chị đột nhiên quay lại , tiến lại gần mình, đứng đối diện với mình rồi nói:
- Chị có chuyện muốn nói với em! Chị em mình ra kia nói chuyện chút nhé.
Đứng gần trông chị ấy vẫn xinh.
Thật sự là không hiểu nổi nữa rồi. Mình mới gặp chị ấy có 2, 3 lần chứ mấy và cũng chẳng nói chuyện bao giờ. Tuy chị ấy vừa cười vừa nói nhưng sao mình thấy lạnh lạnh người. Lạ thật. Cứ đứng trước những người đẹp là mình lại như thế. Không biết phải làm sao.
Khi vừa ngồi yên vị , mình vẫn chưa kịp định thần thì chị ấy bắt đầu :
- Chị hỏi thẳng nhé? Có phải ....ừm em cũng thích cậu ấy phải không?
- Dạ!! Cái gì ạ?????
Dù óc tưởng tưởng có phong phú đến đâu cũng không bao giờ mình nghĩ là chị ấy lại hỏi vậy. Sao với vẻ bề ngoài nhẹ nhàng chị ấy lại có cách nói chuyện mạnh mẽ vậy nhỉ.
Và hơn nữa chị ấy đang nói đến chuyện gì vậy.
- Chị muốn nói đến chuyện gì cơ?
Không nao núng chị ý cười: _ Chị muốn hỏi rằng có phải em thích anh chàng hàng xóm của em không?
Anh chàng mà luôn coi em là em gái mà không hề biết tình cảm của em ý.
Nói là bất ngờ là quá nhẹ. Mình thực sự sốc vì cách nói chuyện của chị ấy.
Chị ấy quả là người biết đánh vào điểm yếu của người khác. Đâu cần chị ấy phải nhắc mình mới biết vị trí của mình. Nhưng sao nghe chị ấy nói vậy vẫn thấy đau lòng quá.
Đúng. Đối với lão mình chỉ là em gái. Vậy thì sao chứ!!!!
Nhưng sao chị ấy lại biết chuyện này vậy, chị ấy đoán hay có ai nói với chị ấy. Chả nhẽ mình biểu hiện rõ vậy sao.
Mình thấy hoang mang quá. Có lẽ mình thực sự không thể chống đỡ được với câu phủ đầu của chị ấy.
- Em có thể trả lời cho chị được không?
Trả lời sao đây?
Khoan đã !!!!
Mà Sao lại phải trả lời với chị ấy những gì trong lòng mình khi thậm chí mình chưa từng nói với lão nhỉ!!!
Sao mình cứ có cảm giác như chị ấy đang hỏi với vị trí là bạn gái của lão. Mình thấy không thoải mái chút nào cả. Cái cảm giác tự ti lại trỗi dậy. Và sự bắt đầu cứ như đang chuẩn bị một cuộc chiến vậy. Mình có suy nghĩ hơi quá không nhỉ???
Ừ thì đúng là lão có thích chị ấy nhưng chị ấy đã phải là bạn gái lão đâu. Hơn nữa mình cũng đã quen lão mười mấy năm rồi đó. Và ít ra mình cũng thích lão lâu hơn thời gian chị ấy biết lão đấy. Dù với thân phận nào đi nữa
Đúng. Cứ nghĩ như vậy đi và không thấy tủi thân nữa. Cứng rắn lên.
- Dạ. Được. Đúng là em thích anh ấy. Nhưng em có thể hỏi là sao chị lại biết được không? Là Anh ấy nói với chị ạ???
- Không. Có lẽ đến bây giờ cậu ta vẫn chưa biết là em thích cậu ta đâu.
Còn chị thì...nhìn vào thái độ của em hôm sinh nhật cậu ta mà không đoán ra được thì thật là tệ quá. Chỉ có người ngốc như cậu ta mới không thể nhận ra thôi.
Rồi chị ấy lại cười. Lạ thật đấy?? Sao mình cứ thấy rằng nụ cười của chị ấy lần này thật dịu dàng, thật sự là rất vô tư và không hề có ẩn ý gì như những nụ cười trước.
Không phải nụ cười mang vẻ lấn át mình nữa. Có phải mình nhìn nhầm không nhỉ?
Rồi chị ấy nói tiếp: " Có lẽ cũng vì cậu ta hơi khờ nên chị mới thích cậu ta."
Rốt cuộc thì cũng là như vậy đấy. Nghe những câu hỏi của chị ấy thì mình cũng đoán được nhưng khi nghe chính miệng chị nói vậy thì mình vẫn cảm thấy sao đó. Thật sự thấy đau lòng.
Vậy là chị ấy cũng thích lão. Vậy là cả hai đều thích nhau. Vậy thì còn gì để nói đâu nhỉ? Vậy mình có phải là người quá vô duyên không?? Là mình sai à??
Không!!! Cứng rắn. đã bảo phải cứng rắn mà. fight!!fight!!!
Chị nói tiếp: - Có lẽ em đã hiểu những gì chị nói. Mong em hãy giữ chút khoảng cách với cậu ấy. Chúng ta không muốn ai phải tổn thương phải không.?
Nói thật _Để cậu ta biết được tình cảm của em liệu có phải là điều hay không.? Đến lúc đó hai người liệu có giữ được những tình cảm anh em tốt đẹp từ hồi nhỏ không hay vì khó xử và mất hết.
Mới gặp nhưng chị thấy em là một cô bé thông minh. Chắc em có thể hiểu.
Chị ấy đúng là người biết cách nói chuyện. Chuyện này vẫn hay xảy ra trong phim và trong truyện mà. Chỉ không ngờ nó lại đến với mình thôi.
Chị ấy đã nói đúng những điều mà mình lo lắng nhất, liệu có còn là anh em nữa không khi tình cảm mình dành cho lão bày tỏ ra. Hàng ngày mình sẽ đối diện với lão bằng bộ mặt nào đây. Liệu có nên đánh đổi tình cảm tốt đẹp bao lâu nay lấy một thứ gì đó mong manh và mơ hồ không??
Mình cũng đã suy nghĩ về những điều này nhiều lần rồi. Có nên bằng lòng với tình cảm bây giờ không?.Nhưng khi nghe chị ấy nói sao vẫn thấy khó chịu quá.
Không muốn nhưng phải thừa nhận là chị ấy có một phong cách gì đó rất cuốn hút. Đẹp và mạnh mẽ.
Nếu mình là con trai chắc cũng sẽ thích chị ấy thôi. Cái dáng vẻ tự tin đó không phải ai cũng có được đâu.
Nhưng mình chỉ là con bé lớp 11 thôi mà. Mình đâu phải người lớn để phải suy nghĩ quá nhiều về cái được và mất như vậy. Mình chỉ muốn làm những gì mình muốn làm thôi. Ai cần là người thông minh chứ. Sao tự dưng mình lại cảm thấy bất cần thế nhỉ.Cách chị ấy yêu cầu mình giống như mình là kẻ thứ ba chen vào mối quan hệ của hai người vậy.
- Sao chị lại yêu cầu em chuyện đó chứ. Em xin lỗi nhưng chị đâu là gì của anh ấy. Xét về quan hệ, chị còn không biết anh ấy lâu bằng em và tình cảm của chị, liệu có hơn em không??
Chà. Mình cũng chả biết lấy đâu ra can đảm để nói câu đó nữa. Nói xong chính mình cũng thấy ngại.
Nhưng chị ấy thì không hề nao núng, tiếp tục nói bằng giọng nhẹ nhàng.
- Có lẽ như vậy nhưng chị chắc chắn một điều là chị cần anh ấy hơn em. Chắc chắn đấy.
Nói thật là chị ấy hơi khó hiểu đấy. Lúc sắc sảo lúc trong thật yếu đuối. Như lúc này vậy.
- Chị đã tưởng rằng rất khó để tin tưởng một ai đó nhưng cậu ấy thì lại khác. Có lẽ do cậu ấy hơi khờ. Đúng vậy. Do cậu ấy dễ tin quá, suy nghĩ lại rất đơn giản nữa.
Hôm đó là sinh nhật em thì phải, hôm sau cậu ấy đã nói vậy. Hôm đấy chị rất buồn vì bố mẹ chị đã chính thức ly hôn. Chị nghỉ học ở nhà và ngồi uống rượu một mình . Em không ngờ đúng không? Chị cũng ghê lắm đó. Cậu ấy tưởng chị ốm nên đã đến thăm chị. Thật sự thì chị cũng không nhớ nhiều lắm nữa. Chị chỉ nhớ rằng khi chị ngủ cậu ấy đã ngồi cạnh chị, trông chừng chị nhưng lại không hề lợi dụng việc chị say. Cậu ấy cứ ngồi bên cửa đọc sách, thỉnh thoảng lại chạy ra chỗ chị. " Cậu ta thật dịu dàng" . chị đã nghĩ vậy đấy. Cứ cho là cậu ý là một người ngây thơ nhưng cậu ấy thực sự rất tốt.
Và mới vài tuần trước thôi. Nói ra thì khá xấu hổ nhưng chị bị một con nhỏ đánh ghen ngay trước cổng trường. Bạn trai cô ta thích chị và đeo bám chị nhưng chị không đồng ý. Cô ta vẫn tức điên lên vì chuyện đó. Trước mặt mọi người cô ta đã tát chị một cái. Không cần nói chắc em cũng biết chị đã xấu hổ thế nào, Chỉ muốn chui xuống cống mà trốn ngay lúc đó thôi. Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán về chị với những lời không tốt gì. Hầu như không ai đứng về phía chị. Ngay lúc chị cảm thấy rất tệ đó cậu ấy chạy vào và kéo tay đưa chị ra ngoài. Chị đã rất bất ngờ vì trong đám đông cũng có những người đã từng nói thích chị nhưng không đủ can đảm để bị mọi người bình phẩm. Cậu ấy đã làm vậy. Dắt tay chị đi và không hỏi gì cả. Chị thật sự rất cảm kích. Và đã thích cậu ấy từ lúc nào không hay rồi.
Ánh mắt chị ấy đúng là rất dịu dàng khi nhắc đến lão. chị ấy thực sự rất thích lão. Vào lúc này trông chị ấy thật dễ thương. Sao đây, Đến mình là con gái mà cũng thấy vậy.
- Em có thể hiểu tình cảm của chị rồi chứ. _Chị bất ngờ hỏi khi mình đang ngơ ngác.
Trả lời sao nhỉ. Mình vốn thích lão mà không có lý do rõ ràng mà.
- Em hiểu là chị thích anh ấy nhưng em cũng vậy. Cũng thích anh ấy nhiều lắm. Nếu đối với chị anh ấy là người chị có thể dựa vào, để tin tưởng thì với em ...nói thế nào nhỉ, anh ấy chỉ là anh ấy. Có lúc còn trẻ con hơn em, lười biếng, thích chơi game hay bắt nạt em nhưng lại rất tốt với em và đôi lúc cũng rất dịu dang, đôi lúc lại tỏ ra thật đẹp trai. Em cũng không rõ nữa.
Nếu anh ấy chỉ coi em là em thì em cũng mong là chính anh ấy nói điều đó với em.
Xin lỗi nhưng em không thể không thích anh ấy chỉ vì chị thích anh ấy được. Em còn sợ là ngay cả khi anh ấy thích chị thì em cũng không thể .
Em không biết phải nói gì nữa. Xin lỗi, em về trước đây.
Nói xong mình quay đi mà không nấn ná lại một phút nào nữa. Mình sợ nghe chị ấy nói. Mình sợ không thể giả bộ cứng rắn thêm chút nào nữa bởi mình đang vô cùng hoang mang. Mình sợ mình sẽ thua mất. Vậy là chị ấy cũng biết là lão có lúc thật dịu dàng, thật tốt. Mình đã không thể giữ những điều đó cho riêng mình nữa rồi.
Mình muốn chạy, chạy thật nhanh về nhà. Không muốn phải suy nghĩ nữa vì có quá nhiều trong đầu. Mình không biết phải nghĩ gì, nghĩ như thế nào. Chuyện tình cảm sao rắc rối vậy. Sao mình phải vất vả thế này với chuyện tình cảm chứ. Sao không chỉ đơn giản là mình thích lão thôi. Sao từ chuyện này lại lằng nhằng vậy. Sao mình lại phải đau lòng vậy.
Hôm sinh nhật mình lão đã ngồi trông chừng chị ấy. Vì vậy mà thất hẹn với mình. Vẫn biết việc làm của lão là đúng thôi. Không thể bỏ mặc một người trong tình trạng như vậy được nhưng mình không thể không tức được. Lý trí và cảm giác lúc này như hai phần hoàn toàn tách biệt . Và trong cuộc chiến này không hiểu sao cảm giác luôn thắng vậy. Mình nghĩ là lão không làm sai nhưng mình vẫn đang điên lên đây. Không biết vì điều gì. Vì lão thất hẹn với mình hay vì có cảm giác rằng mình không bằng chị ấy. Lại cái cảm giác tủi thân đấy. Lại cái suy nghĩ mình không là gì cả trong lòng lão, nó làm mình không thể suy nghĩ điều gì đàng hoàng cả.
***
Hôm nay nàng có vẻ không vui. Cả bọn đang ngồi tán chuyện trong căn tin nhưng nàng thì cứ có vẻ trầm tư sao đó. Thỉnh thoảng lại ngẩng lên ngó chăm chăm vào mình rồi lại quay đầu ra chỗ khác tiếp tục trầm tư. Chắc nàng đang giận vì mình không quàng khăn nàng tặng mà lại quàng khăn con nhỏ hàng xóm đan. Sáng nay lúc nghe mình bảo khăn của con nhỏ đó là nàng im lặng cho đến bây giờ.
Chính mình cũng chả rõ nhưng sáng nay lúc chuẩn bị đi học nhìn thấy hai cái khăn thì tay mình lại quơ lấy cái này. Sao mình cứ có cảm giác là nó sẽ ấm hơn nhỉ.
Chắc tại con nhỏ đan xấu, không đều tay nên khăn bị cục lại và dày hơn. Chắc vì vậy mà nó ấm hơn.!! Chắc vậy đó.
Ngày...tháng...năm...
Làm mặt lạnh giận lão được gần một ngày thì lại thôi. Mình có dễ tính quá không nhỉ?
Chiều Lão nhìn thấy mặt mình có vẻ giận thì hỏi, thấy mình không trả lời lão liền bày trò, thấy mình cũng không phản ứng, lão tỏ vẻ khó hiểu . Đến tối lão mua cho mình cả đống kẹo mút rồi nói " Nhìn mặt em xấu quá! Ăn kẹo vào cho xinh hơn đi. Trong lúc ăn mà có thấy vui lên thì nhớ công anh rồi cười hộ cho một cái nhé. Nhìn cái mặt em thấy sợ. Chẳng rõ tại sao và anh cũng chẳng nhớ đã làm gì để em giận nhưng theo thói quen cứ lúc nào mặt em như thế này thì là do anh rồi. Xin lỗi trước cho chắc ăn. Vậy nhé> Đã xin lỗi đàng hoàng rồi. EM mà không cho lỗi thì thật là một cười ki bo hết sức. Đấy!! Cười có phải đỡ hơn không. Em cười thế này thì mới giảm nguy cơ bị ế chồng từ 90% xuống 89%. Nguy hiểm quá"
Lão cứ nói linh tinh gì đó. Nhưng nhìn mặt lão nhăn nhó trông buồn cười quá. Vậy là mình lại cười.
Ưh ! Sao vậy chứ. Từ nhỏ đến giờ mình mà làm mặt khó coi thì chắc chắc là do lão.
Mà nghĩ kĩ lại thì lão có lỗi gì chứ! Lỗi đã đối xử tốt với mình để mình trở nên ích kỉ, không muốn chia sẻ sự dịu dàng của lão cho ai cả. Lỗi to hơn là đã khiến mình thích lão.
Đâu cần phải nghĩ nhiều nhỉ? Mình có một tình cảm với lão, lão cũng có tình cảm với mình. DÙ hai tình cảm đó có không cùng loại thì vẫn là hai người có tình cảm với nhau. Hehe
Nếu mình cứ giận lão thế này thì liệu mình có thể vì giận mà trở nên không thích lão nữa không. Câu trả lời là không, vậy sao lại phải giận nữa cho mệt nhỉ!!!!
Không sao hết. Chỉ cần biết là mình thích lão là được. Đúng! Vẫn là câu nói đó. Mình chỉ là một con bé học lớp 11 mà. Cần gì phải nghĩ quá nhiều điều xa xôi chứ.
****
Trời ơi.!!! Mặt nó cứ xụ ra kìa, nhìn cứ như đang đeo chì trên mặt ý. Xấu chết được. Mà mình lại làm gì nó à? Câu này nghe buồn cười thật đó nhưng thật mình không biết đã làm gì để nó mang bộ mặt kia. Nhưng mình cứ có cảm giác là do mình. Lạ thật.
Làm gì đây chứ! Trông nó khó coi quá.
Hay tại hôm qua mình lấy hết kẹo của nó nhỉ!! Nhưng đây đâu phải lần đầu, những lần trước nó có thế này đâu Hay tại hôm trước nó kêu giảng bài cho nó mà mình lại đi chơi về muộn . Hôm nay nó bị điểm kém à? Chết thật
Hay là do mình đã hẹn nó đi xem phim đấy mà lại xù nó.
Ôi giời càng kể càng thấy lắm tội.
Chứng tỏ mình cũng hay bắt nạt nó nhỉ/ Mình trông giống người tốt vậy mà.
Nó cũng tha cho mình nhiều lần rồi nhỉ> Trông nó vậy nhưng cũng hiền khô hà.
Ngày ....tháng....năm...
Sao vậy nhỉ? Tại sao mình cứ vui lên được một tí là lại có chuyện ngay. Chả bao giờ vui lâu được. Mà đặc biệt là từ khi thích lão . Mọi chuyện cứ linh tinh hết cả lên.
Hôm nay cũng vậy. Đang thấy vui vẻ, tâm trạng đang rất tốt chạy sang tìm lão nói chuyện chơi thì gặp chị ấy đi ra. Mình chào chị , chị cũng mỉm cười chào mình và nói " Cậu ấy không có nhà đâu" rồi đi. Trong khi mình chưa biết là nên làm gì vì hơi bất ngờ thì chị đột nhiên quay lại , tiến lại gần mình, đứng đối diện với mình rồi nói:
- Chị có chuyện muốn nói với em! Chị em mình ra kia nói chuyện chút nhé.
Đứng gần trông chị ấy vẫn xinh.
Thật sự là không hiểu nổi nữa rồi. Mình mới gặp chị ấy có 2, 3 lần chứ mấy và cũng chẳng nói chuyện bao giờ. Tuy chị ấy vừa cười vừa nói nhưng sao mình thấy lạnh lạnh người. Lạ thật. Cứ đứng trước những người đẹp là mình lại như thế. Không biết phải làm sao.
Khi vừa ngồi yên vị , mình vẫn chưa kịp định thần thì chị ấy bắt đầu :
- Chị hỏi thẳng nhé? Có phải ....ừm em cũng thích cậu ấy phải không?
- Dạ!! Cái gì ạ?????
Dù óc tưởng tưởng có phong phú đến đâu cũng không bao giờ mình nghĩ là chị ấy lại hỏi vậy. Sao với vẻ bề ngoài nhẹ nhàng chị ấy lại có cách nói chuyện mạnh mẽ vậy nhỉ.
Và hơn nữa chị ấy đang nói đến chuyện gì vậy.
- Chị muốn nói đến chuyện gì cơ?
Không nao núng chị ý cười: _ Chị muốn hỏi rằng có phải em thích anh chàng hàng xóm của em không?
Anh chàng mà luôn coi em là em gái mà không hề biết tình cảm của em ý.
Nói là bất ngờ là quá nhẹ. Mình thực sự sốc vì cách nói chuyện của chị ấy.
Chị ấy quả là người biết đánh vào điểm yếu của người khác. Đâu cần chị ấy phải nhắc mình mới biết vị trí của mình. Nhưng sao nghe chị ấy nói vậy vẫn thấy đau lòng quá.
Đúng. Đối với lão mình chỉ là em gái. Vậy thì sao chứ!!!!
Nhưng sao chị ấy lại biết chuyện này vậy, chị ấy đoán hay có ai nói với chị ấy. Chả nhẽ mình biểu hiện rõ vậy sao.
Mình thấy hoang mang quá. Có lẽ mình thực sự không thể chống đỡ được với câu phủ đầu của chị ấy.
- Em có thể trả lời cho chị được không?
Trả lời sao đây?
Khoan đã !!!!
Mà Sao lại phải trả lời với chị ấy những gì trong lòng mình khi thậm chí mình chưa từng nói với lão nhỉ!!!
Sao mình cứ có cảm giác như chị ấy đang hỏi với vị trí là bạn gái của lão. Mình thấy không thoải mái chút nào cả. Cái cảm giác tự ti lại trỗi dậy. Và sự bắt đầu cứ như đang chuẩn bị một cuộc chiến vậy. Mình có suy nghĩ hơi quá không nhỉ???
Ừ thì đúng là lão có thích chị ấy nhưng chị ấy đã phải là bạn gái lão đâu. Hơn nữa mình cũng đã quen lão mười mấy năm rồi đó. Và ít ra mình cũng thích lão lâu hơn thời gian chị ấy biết lão đấy. Dù với thân phận nào đi nữa
Đúng. Cứ nghĩ như vậy đi và không thấy tủi thân nữa. Cứng rắn lên.
- Dạ. Được. Đúng là em thích anh ấy. Nhưng em có thể hỏi là sao chị lại biết được không? Là Anh ấy nói với chị ạ???
- Không. Có lẽ đến bây giờ cậu ta vẫn chưa biết là em thích cậu ta đâu.
Còn chị thì...nhìn vào thái độ của em hôm sinh nhật cậu ta mà không đoán ra được thì thật là tệ quá. Chỉ có người ngốc như cậu ta mới không thể nhận ra thôi.
Rồi chị ấy lại cười. Lạ thật đấy?? Sao mình cứ thấy rằng nụ cười của chị ấy lần này thật dịu dàng, thật sự là rất vô tư và không hề có ẩn ý gì như những nụ cười trước.
Không phải nụ cười mang vẻ lấn át mình nữa. Có phải mình nhìn nhầm không nhỉ?
Rồi chị ấy nói tiếp: " Có lẽ cũng vì cậu ta hơi khờ nên chị mới thích cậu ta."
Rốt cuộc thì cũng là như vậy đấy. Nghe những câu hỏi của chị ấy thì mình cũng đoán được nhưng khi nghe chính miệng chị nói vậy thì mình vẫn cảm thấy sao đó. Thật sự thấy đau lòng.
Vậy là chị ấy cũng thích lão. Vậy là cả hai đều thích nhau. Vậy thì còn gì để nói đâu nhỉ? Vậy mình có phải là người quá vô duyên không?? Là mình sai à??
Không!!! Cứng rắn. đã bảo phải cứng rắn mà. fight!!fight!!!
Chị nói tiếp: - Có lẽ em đã hiểu những gì chị nói. Mong em hãy giữ chút khoảng cách với cậu ấy. Chúng ta không muốn ai phải tổn thương phải không.?
Nói thật _Để cậu ta biết được tình cảm của em liệu có phải là điều hay không.? Đến lúc đó hai người liệu có giữ được những tình cảm anh em tốt đẹp từ hồi nhỏ không hay vì khó xử và mất hết.
Mới gặp nhưng chị thấy em là một cô bé thông minh. Chắc em có thể hiểu.
Chị ấy đúng là người biết cách nói chuyện. Chuyện này vẫn hay xảy ra trong phim và trong truyện mà. Chỉ không ngờ nó lại đến với mình thôi.
Chị ấy đã nói đúng những điều mà mình lo lắng nhất, liệu có còn là anh em nữa không khi tình cảm mình dành cho lão bày tỏ ra. Hàng ngày mình sẽ đối diện với lão bằng bộ mặt nào đây. Liệu có nên đánh đổi tình cảm tốt đẹp bao lâu nay lấy một thứ gì đó mong manh và mơ hồ không??
Mình cũng đã suy nghĩ về những điều này nhiều lần rồi. Có nên bằng lòng với tình cảm bây giờ không?.Nhưng khi nghe chị ấy nói sao vẫn thấy khó chịu quá.
Không muốn nhưng phải thừa nhận là chị ấy có một phong cách gì đó rất cuốn hút. Đẹp và mạnh mẽ.
Nếu mình là con trai chắc cũng sẽ thích chị ấy thôi. Cái dáng vẻ tự tin đó không phải ai cũng có được đâu.
Nhưng mình chỉ là con bé lớp 11 thôi mà. Mình đâu phải người lớn để phải suy nghĩ quá nhiều về cái được và mất như vậy. Mình chỉ muốn làm những gì mình muốn làm thôi. Ai cần là người thông minh chứ. Sao tự dưng mình lại cảm thấy bất cần thế nhỉ.Cách chị ấy yêu cầu mình giống như mình là kẻ thứ ba chen vào mối quan hệ của hai người vậy.
- Sao chị lại yêu cầu em chuyện đó chứ. Em xin lỗi nhưng chị đâu là gì của anh ấy. Xét về quan hệ, chị còn không biết anh ấy lâu bằng em và tình cảm của chị, liệu có hơn em không??
Chà. Mình cũng chả biết lấy đâu ra can đảm để nói câu đó nữa. Nói xong chính mình cũng thấy ngại.
Nhưng chị ấy thì không hề nao núng, tiếp tục nói bằng giọng nhẹ nhàng.
- Có lẽ như vậy nhưng chị chắc chắn một điều là chị cần anh ấy hơn em. Chắc chắn đấy.
Nói thật là chị ấy hơi khó hiểu đấy. Lúc sắc sảo lúc trong thật yếu đuối. Như lúc này vậy.
- Chị đã tưởng rằng rất khó để tin tưởng một ai đó nhưng cậu ấy thì lại khác. Có lẽ do cậu ấy hơi khờ. Đúng vậy. Do cậu ấy dễ tin quá, suy nghĩ lại rất đơn giản nữa.
Hôm đó là sinh nhật em thì phải, hôm sau cậu ấy đã nói vậy. Hôm đấy chị rất buồn vì bố mẹ chị đã chính thức ly hôn. Chị nghỉ học ở nhà và ngồi uống rượu một mình . Em không ngờ đúng không? Chị cũng ghê lắm đó. Cậu ấy tưởng chị ốm nên đã đến thăm chị. Thật sự thì chị cũng không nhớ nhiều lắm nữa. Chị chỉ nhớ rằng khi chị ngủ cậu ấy đã ngồi cạnh chị, trông chừng chị nhưng lại không hề lợi dụng việc chị say. Cậu ấy cứ ngồi bên cửa đọc sách, thỉnh thoảng lại chạy ra chỗ chị. " Cậu ta thật dịu dàng" . chị đã nghĩ vậy đấy. Cứ cho là cậu ý là một người ngây thơ nhưng cậu ấy thực sự rất tốt.
Và mới vài tuần trước thôi. Nói ra thì khá xấu hổ nhưng chị bị một con nhỏ đánh ghen ngay trước cổng trường. Bạn trai cô ta thích chị và đeo bám chị nhưng chị không đồng ý. Cô ta vẫn tức điên lên vì chuyện đó. Trước mặt mọi người cô ta đã tát chị một cái. Không cần nói chắc em cũng biết chị đã xấu hổ thế nào, Chỉ muốn chui xuống cống mà trốn ngay lúc đó thôi. Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán về chị với những lời không tốt gì. Hầu như không ai đứng về phía chị. Ngay lúc chị cảm thấy rất tệ đó cậu ấy chạy vào và kéo tay đưa chị ra ngoài. Chị đã rất bất ngờ vì trong đám đông cũng có những người đã từng nói thích chị nhưng không đủ can đảm để bị mọi người bình phẩm. Cậu ấy đã làm vậy. Dắt tay chị đi và không hỏi gì cả. Chị thật sự rất cảm kích. Và đã thích cậu ấy từ lúc nào không hay rồi.
Ánh mắt chị ấy đúng là rất dịu dàng khi nhắc đến lão. chị ấy thực sự rất thích lão. Vào lúc này trông chị ấy thật dễ thương. Sao đây, Đến mình là con gái mà cũng thấy vậy.
- Em có thể hiểu tình cảm của chị rồi chứ. _Chị bất ngờ hỏi khi mình đang ngơ ngác.
Trả lời sao nhỉ. Mình vốn thích lão mà không có lý do rõ ràng mà.
- Em hiểu là chị thích anh ấy nhưng em cũng vậy. Cũng thích anh ấy nhiều lắm. Nếu đối với chị anh ấy là người chị có thể dựa vào, để tin tưởng thì với em ...nói thế nào nhỉ, anh ấy chỉ là anh ấy. Có lúc còn trẻ con hơn em, lười biếng, thích chơi game hay bắt nạt em nhưng lại rất tốt với em và đôi lúc cũng rất dịu dang, đôi lúc lại tỏ ra thật đẹp trai. Em cũng không rõ nữa.
Nếu anh ấy chỉ coi em là em thì em cũng mong là chính anh ấy nói điều đó với em.
Xin lỗi nhưng em không thể không thích anh ấy chỉ vì chị thích anh ấy được. Em còn sợ là ngay cả khi anh ấy thích chị thì em cũng không thể .
Em không biết phải nói gì nữa. Xin lỗi, em về trước đây.
Nói xong mình quay đi mà không nấn ná lại một phút nào nữa. Mình sợ nghe chị ấy nói. Mình sợ không thể giả bộ cứng rắn thêm chút nào nữa bởi mình đang vô cùng hoang mang. Mình sợ mình sẽ thua mất. Vậy là chị ấy cũng biết là lão có lúc thật dịu dàng, thật tốt. Mình đã không thể giữ những điều đó cho riêng mình nữa rồi.
Mình muốn chạy, chạy thật nhanh về nhà. Không muốn phải suy nghĩ nữa vì có quá nhiều trong đầu. Mình không biết phải nghĩ gì, nghĩ như thế nào. Chuyện tình cảm sao rắc rối vậy. Sao mình phải vất vả thế này với chuyện tình cảm chứ. Sao không chỉ đơn giản là mình thích lão thôi. Sao từ chuyện này lại lằng nhằng vậy. Sao mình lại phải đau lòng vậy.
Hôm sinh nhật mình lão đã ngồi trông chừng chị ấy. Vì vậy mà thất hẹn với mình. Vẫn biết việc làm của lão là đúng thôi. Không thể bỏ mặc một người trong tình trạng như vậy được nhưng mình không thể không tức được. Lý trí và cảm giác lúc này như hai phần hoàn toàn tách biệt . Và trong cuộc chiến này không hiểu sao cảm giác luôn thắng vậy. Mình nghĩ là lão không làm sai nhưng mình vẫn đang điên lên đây. Không biết vì điều gì. Vì lão thất hẹn với mình hay vì có cảm giác rằng mình không bằng chị ấy. Lại cái cảm giác tủi thân đấy. Lại cái suy nghĩ mình không là gì cả trong lòng lão, nó làm mình không thể suy nghĩ điều gì đàng hoàng cả.
***
Hôm nay nàng có vẻ không vui. Cả bọn đang ngồi tán chuyện trong căn tin nhưng nàng thì cứ có vẻ trầm tư sao đó. Thỉnh thoảng lại ngẩng lên ngó chăm chăm vào mình rồi lại quay đầu ra chỗ khác tiếp tục trầm tư. Chắc nàng đang giận vì mình không quàng khăn nàng tặng mà lại quàng khăn con nhỏ hàng xóm đan. Sáng nay lúc nghe mình bảo khăn của con nhỏ đó là nàng im lặng cho đến bây giờ.
Chính mình cũng chả rõ nhưng sáng nay lúc chuẩn bị đi học nhìn thấy hai cái khăn thì tay mình lại quơ lấy cái này. Sao mình cứ có cảm giác là nó sẽ ấm hơn nhỉ.
Chắc tại con nhỏ đan xấu, không đều tay nên khăn bị cục lại và dày hơn. Chắc vì vậy mà nó ấm hơn.!! Chắc vậy đó.
Ngày...tháng...năm...
Làm mặt lạnh giận lão được gần một ngày thì lại thôi. Mình có dễ tính quá không nhỉ?
Chiều Lão nhìn thấy mặt mình có vẻ giận thì hỏi, thấy mình không trả lời lão liền bày trò, thấy mình cũng không phản ứng, lão tỏ vẻ khó hiểu . Đến tối lão mua cho mình cả đống kẹo mút rồi nói " Nhìn mặt em xấu quá! Ăn kẹo vào cho xinh hơn đi. Trong lúc ăn mà có thấy vui lên thì nhớ công anh rồi cười hộ cho một cái nhé. Nhìn cái mặt em thấy sợ. Chẳng rõ tại sao và anh cũng chẳng nhớ đã làm gì để em giận nhưng theo thói quen cứ lúc nào mặt em như thế này thì là do anh rồi. Xin lỗi trước cho chắc ăn. Vậy nhé> Đã xin lỗi đàng hoàng rồi. EM mà không cho lỗi thì thật là một cười ki bo hết sức. Đấy!! Cười có phải đỡ hơn không. Em cười thế này thì mới giảm nguy cơ bị ế chồng từ 90% xuống 89%. Nguy hiểm quá"
Lão cứ nói linh tinh gì đó. Nhưng nhìn mặt lão nhăn nhó trông buồn cười quá. Vậy là mình lại cười.
Ưh ! Sao vậy chứ. Từ nhỏ đến giờ mình mà làm mặt khó coi thì chắc chắc là do lão.
Mà nghĩ kĩ lại thì lão có lỗi gì chứ! Lỗi đã đối xử tốt với mình để mình trở nên ích kỉ, không muốn chia sẻ sự dịu dàng của lão cho ai cả. Lỗi to hơn là đã khiến mình thích lão.
Đâu cần phải nghĩ nhiều nhỉ? Mình có một tình cảm với lão, lão cũng có tình cảm với mình. DÙ hai tình cảm đó có không cùng loại thì vẫn là hai người có tình cảm với nhau. Hehe
Nếu mình cứ giận lão thế này thì liệu mình có thể vì giận mà trở nên không thích lão nữa không. Câu trả lời là không, vậy sao lại phải giận nữa cho mệt nhỉ!!!!
Không sao hết. Chỉ cần biết là mình thích lão là được. Đúng! Vẫn là câu nói đó. Mình chỉ là một con bé học lớp 11 mà. Cần gì phải nghĩ quá nhiều điều xa xôi chứ.
****
Trời ơi.!!! Mặt nó cứ xụ ra kìa, nhìn cứ như đang đeo chì trên mặt ý. Xấu chết được. Mà mình lại làm gì nó à? Câu này nghe buồn cười thật đó nhưng thật mình không biết đã làm gì để nó mang bộ mặt kia. Nhưng mình cứ có cảm giác là do mình. Lạ thật.
Làm gì đây chứ! Trông nó khó coi quá.
Hay tại hôm qua mình lấy hết kẹo của nó nhỉ!! Nhưng đây đâu phải lần đầu, những lần trước nó có thế này đâu Hay tại hôm trước nó kêu giảng bài cho nó mà mình lại đi chơi về muộn . Hôm nay nó bị điểm kém à? Chết thật
Hay là do mình đã hẹn nó đi xem phim đấy mà lại xù nó.
Ôi giời càng kể càng thấy lắm tội.
Chứng tỏ mình cũng hay bắt nạt nó nhỉ/ Mình trông giống người tốt vậy mà.
Nó cũng tha cho mình nhiều lần rồi nhỉ> Trông nó vậy nhưng cũng hiền khô hà.
............
Chương XIII
Ngày.....tháng....năm....
Hôm nay tổ trên lớp phải thảo luận học tập. Đi học về nhà chưa được ngủ trưa đã phải đi luôn rồi. Dạo này người cứ mệt mệt.
Cô mới ra ngoài một chút thì bọn nó đã làm loạn cả lên. Đứa thì chạy ra ngoài, đứa thì đuổi nhau trong lớp. Nếu hôm nay mà không mệt thì mình cũng nằm trong đám đấy . Công nhận ngồi thế này mà nhìn bọn nó thì thấy loạn loạn mà buồn cười thật. Cả con gái lẫn con trai hò hét đuổi nhau ầm ĩ.
- Sao không ra chơi mà tự dưng ngồi cười một mình vậy?. Trông hơi đáng sợ đấy._thằng bàn trên quay lại nói
- Cái gì.? Bạn cười thì phải khen đẹp chứ ai lại nói là đáng sợ. Cậu chán sống à?
Nó lắc đầu quầy quậy
- Không! Đời nào. Đời đang đẹp hơn hoa thế này ai nỡ chết chứ.
Mà tớ nói không đúng à. Chẳng ai Tự nhiên lại đi ngồi cười một mìnhvậy cả. Trông cứ mờ ám thế nào ý. Cứ như đang có âm mưu gì , Nên mới thấy sợ_nó rùn người một cái
- Uh Thì cũng có chút âm mưu. Đang tính xem làm cách nào xử lý cậu nhanh gọn mà không để lại dấu vết gì cả đấy._mình đấm hai tay vào nhau. HÌ HÌ.
Rồi nó nói
- Dạo này có chuyện gì à? Trông mặt cậu thỉnh thoảng cứ như bị ai giật mất đồ ý.
Đang cười, nó hỏi vậy làm mình hết cười nổi nữa. Đúng là đôi lúc mình thấy trống rỗng thật Nhưng làm gì có ai giật đồ của mình nhỉ. Đồ nào là của mình. Tình cảm của lão vốn không phải là của mình mà . Vậy mới biết là Mất thứ không phải là của mình cũng đáng buồn lắm. Chắc là vì mình muốn có nó...
- Này! Làm gì mà hỏi xong lại thừ người ra vậy. Khó trả lời quá à.
- Không? Tại đang không biết phải nói sao cho đúng.
Mà Này. Hỏi chút nha Cậu thấy...tớ............
Nói đến đây mình im bặt. Suýt chết !!Mình đã suýt buột miệng hỏi nó rằng nó có thấy mình có điểm gì tốt không?. Nãy giờ nói chuyện vậy làm mình quên mất nó từng nói nó thích mình. Mình định làm gì đấy. Hâm thật.
- Thấy gì? _Nó giục.
Mình giật mình
- Chả thấy gì cả...
À mà có thấy bọn lớp mình giống khỉ đang giành chuối không?_ Mình chỉ bừa mấy đứa đang oánh nhau chí choé.
Nó nhăn mặt.
- Không phải. Rõ ràng cậu đang nói cậu mà. Nói hết câu đi. Tớ ghét lấp lửng lắm.
Nó tỏ thái độ không thích, chẳng còn cách nào cả. Sao tai nó thính vậy?
- Là cậu bảo tớ nói đấy nhé! Tớ định nói là cậu thấy tớ có điểm gì hay. Tớ chẳng thấy mình có gì tốt cả.
- Chỉ có vậy thôi à.? Mỗi vậy thôi.
- Chứ cậu nghĩ còn cái gì nữa!
- Chả có gì cả. Tớ chỉ thấy là có vậy mà cũng đang hỏi rồi không hỏi nữa.
- Mà Bản thân mình có điểm gì tốt cũng không rõ à. Thế làm sao tớ biết được.
Rồi nó nhìn mình một lượt, suy nghĩ một lúc rồi cười
-Để ý kĩ thì thấy là cậu không có điểm gì nổi bật thật. Trông cũng bình thường . Mà một người không có điểm gì tốt.......thì rõ ràng là người xấu còn gì nữa.
Trời ạ!!!! Nó đang nói gì vậy
- Đương nhiên không phải. Cậu... không rõ có phải là bạn bè không nữa. Bạn đang mất tự tin mà lại nói vậy à? Phải an ủi bạn mới đúng chứ. Dù gì thì tớ cũng có tính tốt là khá thẳng thắn và cũng khá mạnh mẽ chứ. Đúng rồi. Lại còn thêm tốt bụng và hoà đồng nữa. Cậu đúng là....không biết nhìn người.
Nó lại nháy mắt cười
- Vậy là cậu biết hết ưu điểm của mình rồi còn gì? Cần gì phải hỏi tớ nữa.
Cái thằng nhóc này. Nó đúng là quái thật đấy.
- Uh. Nhưng đôi lúc tớ cảm thấy những ưu điểm đó như biến thành khuyết điểm, bỗng nhiên tớ như một người chẳng có gì cả.Đôi lúc tớ nghĩ thế đấy. Nên không biết người khác nghĩ tớ như thế nào.
Nó bỗng nhìn nhìn mình.
- Cậu...bị thất tình à. Bị người đó chê à?
Làm mình giật cả mình. Nó ...sao lại hỏi vậy????
- Thì thường khi thất tình người ta mới mất tự tin . Mới thấy bản thân mình chẳng có gì hay cả. Tớ có kinh nghiệm rồi mà. Hôm trước tớ cũng hỏi mấy người xem là tớ có những điểm gì tốt. Hỏi xong mới thấy là mình vẫn ổn chán._ nó vừa nói vừa cười như đúng rồi.
Đúng là mình chưa từng rõ nó là người như thế nào. Giá mà mình cũng có thể hay như nó. Không quá để tâm đến những chuyện linh tinh. Cứ làm gì mình muốn là được.
Nó lại nói:
- Thì cậu tốt bụng và cũng khá là dễ thương. Nhưng mà nói thật chính bản thân tớ cũng chẳng hiểu sao mình lại thích cậu. Tớ nghĩ đấy là vô tình . Đúng đấy. Vô tình đã thích phải cậu.
- Này! cậu nói linh tinh cái gì đấy??_ sao nó có thể nói chuyện đó tự nhiên thế nhỉ?
- Cậu có nhớ hồi đầu năm không? Tớ chỉ mới chuyển vào lớp được một tháng và cũng không biết cậu lắm. Hôm đó tớ làm rơi mất cái vòng tay của bố tặng và đã phải ở lại tìm rất lâu. Hôm đó cậu về rồi lại quay lại lớp làm gì đó và thấy tớ. Và cậu đã ở lại tìm cùng tớ. Tìm gần cả buổi trưa. Tìm khắp trường, những nơi tớ đã đi qua dù tớ nghe bụng cậu đang sôi ầm ĩ.
Nhớ rồi. Hôm đấy mình phải ở lại gặp cô để nộp bài. Đi ngang qua lớp thấy nó cứ lúi cúi tìm cái gì đấy.Mình nghĩ hai người tìm sẽ nhanh hơn nên giúp nó.
- Có gì đâu Nhưng rốt cuộc thì cũng không tìm thấy._ Đang nói mình chợt nhớ ra_ Mà bụng tớ sôi bao giờ??. Sao cậu toàn thêm thắt không vậy?
Nó chả thèm đếm xỉa đến lời mình
- Cậu còn rất tốt với bạn bè nữa .Đợt cô bạn thân của cậu bị gãy chân, ngày nào cậu cũng qua chở cô ấy đi học còn gì. Cả học chính lẫn học thêm .
Nghe nó kể thế này mình thấy ngượng quá. Bình thường mà. Đợt mình ốm con bạn cũng suốt ngày sang thăm và chép hết bài hộ mình đó chứ.
- Cái đấy thì ai chả vậy? Có gì là nổi bật cơ chứ.
Nó nhìn mình rồi lại cười. Cười kiểu như muốn nín cười ý.
Hôm nay dù không tìm ra được điểm tốt của mình thì mình cũng đã học được một điều đó là những người hay cười thì rất chi là khó đối phó. Cả chị ấy lẫn thằng bàn trên.
Rồi nó nói:
- Cái này tớ không định nói. Nhưng thôi nói luôn vậy. Tớ nghĩ đây là lý do khiến tớ thấy cậu thú vị.
Cách đây khoảng một tháng thì phải, có một cậu bạn lớp bên cạnh tỏ tình với cậu. Cậu trố mắt lên làm gì. Hình như gần như cả lớp đều biết chuyện này. Cậu đã từ chối rồi nhưng mà cậu ta vẫn bám theo sao ý. Còn dai dẳng hơn tớ thì phải. Hôm đấy cậu ta lại nói là cậu ta thích cậu. Chả rõ là cậu có chuyện gì bực mình không mà thấy cậu nói rõ to rằng:" Này! Tớ đã bảo là tớ không thích cậu rồi mà. Sao cậu cứ nói mãi chuyện đó vậy. Tớ thì có gì hay chứ? Chả có gì cả! Tính cách thì như con trai ý. Không có chút duyên dáng, đáng yêu gì cả. NGoại hình à. Càng giống con trai hơn. Cậu nói xem , nói đi. Tớ có gì hay để cậu thích tớ chứ. Thôi ngay được rồi đó. Cậu chưa biết gì về tớ đâu." Nói rồi cậu bỏ đi luôn. Đi được một đoạn cậu còn quay lại nói. " Mà đừng có nói là cậu sẽ chờ đi. Chờ 100 năm cũng thế thôi. Tính tớ khó chịu như vậy đấy". Rồi cậu bỏ đi luôn để lại cậu bạn đang nhìn ngơ ngác vì sốc. Kể lại thì thấy bình thường chứ hôm đấy tớ không thể nhịn nổi cười . Có ai lại tự đi xài xể chê bai mình rồi hét lên từ chối người ta vậy không chứ. Đúng là cậu không biết từ "dịu dàng" viết như thế nào. Từ đó tớ thấy cậu rất thú vị.
Ôi trời đất ơi. Xấu hổ quá đi mất. Vậy là nó ở đó à.
Đen quá. Hôm đấy về nhà nghĩ lại mình cũng thấy mình quá đáng mà. Bạn bè với nhau mà lại như vậy. Hôm đó mình giận cá chém thớt. MỌI nguyên nhân đều do lão mà ra cả. Đang tức điên lên chuyện của lão thì thằng nhóc lớp bên cạnh sau bao ngày từ chối vẫn cứ nói gì đó. Mình đang không bình tĩnh thế là nói luôn. Mà đúng là từ đó nó không theo mình nữa thật. Và cũng từ đó bắt đầu xuất hiện lời đồn là mình là một "con bé ghê gớm". Đúng là mình không biết cách đối xử với mọi người . Lại toàn hành động theo cảm tính. Nhưng thằng nhóc đấy tỏ tình với mình là do bị thách mà. Bây giờ nó cũng đã có bạn gái rồi. Có gì phải ngại chứ. Hừ!!!!
Đang suy nghĩ thì thằng bàn trên lại hỏi:
- Thế nào? Nói chuyện nãy giờ thấy tự tin hơn chưa.
- CHả rõ nữa. Nãy giờ nghe cậu nói tớ toàn thấy khuyết điểm của mình là nhiều. Có thấy điểm gì đáng tự hào đâu chứ.....
Đúng lúc này thì cô giáo vào lớp. Cả lớp lại một phen nhốn nháo chạy về chỗ . Trước khi quay lên thằng bàn trên còn nói:
- Tự tin lên đi. Nếu không có điểm gì tốt thì sao cậu lại luôn được mọi người quý mến. Cứ nghĩ lạc quan lên là được. Vậy nha!!!!
Xem ra có mỗi câu nói này của nó là hay thôi.
****
Hử?? Không biết mình có nhìn nhầm không nhỉ? Lúc nãy đi học về, ngang qua trường con nhỏ thấy nó đang vừa đi vừa nói chuyện với một thằng con trai, trông lại có vẻ rất thân nữa chứ.
Nó đi học thêm buổi chiều à? Sao lại đi về với một thằng nhóc. Thì trước nay nó vẫn hoà đồng với tất cả nhưng có thân với thằng con trai nào đâu ( ngoài mình).
Mà dạo này nó rất hay hỏi vớ vẫn chuyện tình cảm nữa chứ. Cứ suốt ngày hỏi mình cái này cái nọ. Thích người nọ người kia...
Hay là nó.....
Không!!!!!Chắc không đâu .....không phải.....nó mà thích ai được chứ.....đang trẻ con chết được.
Nhưng cũng có thể lắm chứ ....ai mà biết được thế nào. Bọn trẻ con bây giờ cũng ghê lắm chứ..... mình ngày xưa đã ghê rồi....
Sao tự nhiên thấy trong người khó chịu thế.
Sao mình thấy thắc mắc quá. Muốn hỏi nó quá.....Nhưng biết hỏi thế nào??? Hỏi gì đây?????HỎi nó có trả lời thật không????
Mà Đúng là tự dưng mình thấy trong người khó chịu thật. Cứ nóng nực sao đó. Cứ như có gì chặn ngang ngực mình vậy???
Bình tĩnh lại chút nào..xem có đỡ hơn không???
Đúng vậy!!! Bình tĩnh
Nếu nó có thích ai thì cũng bình thường thôi. Mình ngày xưa cũng thế mà. Nó học lớp 11 rồi. Không thích ai cũng lạ....
NHưng mà không được. Mình vẫn thấy nó trẻ con lắm.
Mà tức nhất là nó vẫn chưa kể cho mình một lời nào cả. Sao nó dám thích một thằng nhóc mà không hỏi ý kiến của mình chứ.
Càng nghĩ càng thấy giận.
Mà giận á?? Sao lại giận nhỉ???
Đúng rồi. Mình đang lo cho nó. Với tư cách người anh trai. Đúng vậy. Đang lo cho nó.
Mà mình có suy diễn quá không nhỉ. Nó mới chỉ đi về với một thằng nhóc thôi mà............
Ngày.....tháng.....năm...
Điên mất!!! ĐIên mất thôi!!!!!!!!!!
ÁAAAAAAAAAAAAAAAA
Cái đồ quá đáng .............
Hôm qua đang ngồi nghiêm túc học bài thì nghe lão gọi. MÌnh lon ton chạy ra tưởng có chuyện gì. Ai dè ....
Đầu tiên lão e hèm một cái rồi nhìn lên trời..
- Trời hôm nay nhiều sao quá nhỉ?
Mình cũng ngước lên nhìn theo, thấy có 4,5 ngôi sao.
- Vậy mà kêu nhiều hả, lác đác có mấy cái à.??
Rồi lão lại tiếp:
- GIó mát thật...
Hết sao giờ lại đến gió. Hôm nay lão bị sao vậy. Ăn nói liên thiên gì đó.
- Vâng!! Trời đẹp. TRăng thanh gió mát!!! Hôm nay có dây nào với dây nào của anh chập vào nhau không vậy?? Sờ trán thấy vẫn bình thường mà. Có nóng lắm đâu.
Lão lại e hèm một cái nữa.:
- Hôm nay em đi với thằng nhóc nào vậy? Em có vẻ thân với nó nhỉ?
- Hôm nay??? À...Thằng bàn trên ở lớp em ý mà! Thằng nhóc mới chuyển vào mà hôm trước em có kể cho anh đấy.
- Thằng nhóc đấy trông cũng được nhỉ?
- Vâng!! Khá được đấy.... Lúc nó mới chuyển đến bọn con gái lớp bên cạnh cứ nói mãi là sao không chuyển vào lớp bọn nó mà lại chuyển vào lớp em. Mà em cũng công nhận là thằng đấy cười đẹp. Nhìn nó cũng khá duyên. Nói chuyện với nó cũng khá vui nữa.
Đang thao thao bất tuyệt buôn chuyện với lão thì mặt lão đột nhiên sầm lại rồi nói:
- Được rồi. Đau đầu quá. Em nói nhiều quá vậy.
NHiều!!! Mới được có 4,5 câu chứ mấy. BÌnh thường mình còn nói nhiều hơn nữa. Đúng là hôm nay lão sao rồi. Dễ cáu quá à.
Lão lại hỏi như chợt nhớ ra điều gì đó/.
- Thằng nhóc đấy có phải thằng nhóc thích em không? Hôm trước em nói ý
Hả/ Sao tự nhiên lão lại khơi lại chuyện này hả. Tường lão nghe cho có chuyện thôi. Vẫn nhớ à.
KHông còn cách nào....
- Vâng!! Là thằng đó đó.
-Vậy...em cũng thích nó hả???
Tuy Lão hỏi giọng cứ ngập ngừng nhưng cũng đủ làm mình giật mình
Cái gì>>> lão nói chuyện gì nghe khùng điên quá vậy???
- Anh hâm à? EM với cậu ta chỉ là bạn thôi.
- NHưng trông em cũng có vẻ có cảm tình với thằng nhóc còn gì. EM cũng nói rằng thằng nhóc đó khá được còn gì
- Thì nhận xét một cách khách quan bình thường vậy thôi. Ai chả vậy? CHả nhẽ em lại đi nói xấu cậu ta à/???
- Nhưng xưa nay em đâu có nói tốt về bọn con trai đâu. Suốt ngày thấy chê bai là chính...
- Thì cậu ta có sao em nói vậy chứ. Mà sao hôm nay anh toàn nói gì buồn cười mà zớ zẩn quá vậy. Ăn phải thứ gì lạ nên khó ở trong người hả.
MÌnh định đùa lão một chút nhưng lão lại nói nghiêm túc.
- Tại anh thấy em không nên nói chuyện tình cảm vào lúc này. Em phải tập trung vào việc học.
Câu này.....nghe không thể lọt tai:
- Sao không chứ/?Anh ngày xưa cũng vậy còn gì/?
- Anh khác. Anh chỉ đơn thuần là thấy những người đó hay hay thôi. Còn em, em là con gái, mà con gái đã để tâm đến chuyện tình cảm thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học...
Sao bây giờ lão lại nhớ ra mình là con gái vậy hả. Sao lại lôi nó vào đây.
- Vậy anh cho rằng bây giờ em thích ai đó là chuyện không đúng à?
- Không phải không đúng mà là không nên. Em đang còn nhỏ. Hãy làm những gì nên làm ý.
- Hôm nay anh nói nghe hay thật đó. Cứ như anh đang là bố em vậy. "Hãy học đi", "'học, học nữa, học mãi".
Thế cái người hôm trước còn nói " học nhiều thấy mình ngu nhiều, học ít ngu ít, mà không học thì không ngu" đâu rồi.
- Chuyện đấy khác.
Lão sao vậy. Sao nghiêm túc quá vậy.
- NHưng em không làm được chuyện nên làm. EM thấy rằng thích một người không có gì là sai cả. Và em đang thích một người đấy.
Lão to giọng
- Vậy mà lúc nãy em lại bảo là không phải à.??
Tự nhiên mình cũng thấy tức quá
- Đúng là lúc nãy em nói như vậy? Và bây giờ em nói như thế này. Và hai điều này không có gì mâu thuẫn với nhau cả.
Giọng lão gần như là quát rồi.
- Em đang cố nói đến cái gì vậy? Thế không phải là gì??Sao em lại cãi ngang như thế...
- Em chỉ không muốn anh chụp mũ cho chuyện thích một người là một việc sai trái.
Lão nhìn mình rồi bực mình thở ra:
-Em......kệ em..Anh không muốn nói nữa.
- Em cũng mặc kệ anh.
Lão bỏ vào và mình cũng bỏ vào nhà. NHư cuộc cãi nhau của hai đứa trẻ. Chả cái gì ra cái gì cả.
Lão làm mình tức điên lên được
NHưng Nói tức điên lên cũng là một phần. Phần còn lại thì MÌnh buồn nhiều hơn.
Sao lão quá đáng vậy??
Hôm trước chị ấy nói rằng mình nên quên chuyện thích lão đi. Hôm nay thì lão lại gián tiếp nói rằng mình không nên thích lão. Tình cảm đó là không đúng.
Sao vậy???
CHả nhẽ thích một người là sai sao? Sao ai cũng cố ngăn cản mình vậy? Mình đâu có làm gì ai.
Mà cũng đâu phải mình muốn như vậy chứ. Tự nhiên thôi mà. Mình cũng đâu muốn bản thân trở nên kì cục , hay suy nghĩ, hay buồn rầu, hay vẩn vơ vậy chứ.
Lão cứ làm như mình vui vẻ lắm không bằng.?????
Lão là người quá đáng nhất trên đời này....
*****
Mình đang điên đây!!!! Muốn phát điên quá.
Nếu không vào nhà thì mình với nó chắc sẽ cãi nhau mãi mất.
Cái kiểu ăn nói ngang bướng đó nó học ở đâu vậy.
Lại còn cái kiểu :" Em chẳng làm gì sai hết " của nó nữa
Làm mình tức quá.
HỪ!!!!...........Lúc đầu thì bảo là không thích sau lại bảo là thích...........
-------------------------
Nhưng ngồi nghĩ lại một lúc thì mới thấy đúng là mình cũng không đúng thật. Cái kiểu nói chuyện áp đặt đó.
NHưng vì sao mà mình tự nhiên lên máu vậy nhỉ???
Có lẽ là tại vì nó khen thằng nhóc kia nhiều quá. Từ trước đến nay mình có nghe nó ca ngợi thằng con trai nào như vậy đâu. Toàn nói là dê, không chung thuỷ....
CHỉ có ngày xưa ( cái hồi nó không biết gì) mình cứ cõng nó hay cho nó kẹo là nó lại nói "Em quý anh nhất" rồi cười thật hồn nhiên
--------------
NHưng mà sao vẫn thấy tức trong người quá vậy???
Mình đã suy nghĩ lại rồi cơ mà. Sao trong lòng vẫn thấy khó chịu quá.
Cứ nghĩ đến chuyện con nhóc thích thằng nhỏ đó là mình lại như muốn điên lên vậy, lại còn hơi thấy nhoi nhói trong lòng nữa.
Chả nhẽ bản năng làm anh của mình lại mạnh thế à? Chả nhẽ mình lại là một người anh ích kỉ vậy à??
Thằng nhóc đó nghe kể thì có lẽ cũng được mà!! Đâu có gì quá đáng để mình phải phản đối đâu.
BỰc mình quá!!!Mình không rõ nữa.
Nhưng chỉ thấy rằng khi nghe con nhóc nói đang thích một người thì mình đột nhiên không thể suy nghĩ một cách bình thường được. Đầu mình cứ như đang bốc hoả vậy/??
Sao mình lại như vậy chứ??? Ích kỷ quá vậy??
Tự nhiên bản thân lại như vậy chứ có phải mình cố tình đâu. Cứ như không thể kiểm soát được cảm xúc vậy????
Ngày.....tháng....năm....
Hôm nay tổ trên lớp phải thảo luận học tập. Đi học về nhà chưa được ngủ trưa đã phải đi luôn rồi. Dạo này người cứ mệt mệt.
Cô mới ra ngoài một chút thì bọn nó đã làm loạn cả lên. Đứa thì chạy ra ngoài, đứa thì đuổi nhau trong lớp. Nếu hôm nay mà không mệt thì mình cũng nằm trong đám đấy . Công nhận ngồi thế này mà nhìn bọn nó thì thấy loạn loạn mà buồn cười thật. Cả con gái lẫn con trai hò hét đuổi nhau ầm ĩ.
- Sao không ra chơi mà tự dưng ngồi cười một mình vậy?. Trông hơi đáng sợ đấy._thằng bàn trên quay lại nói
- Cái gì.? Bạn cười thì phải khen đẹp chứ ai lại nói là đáng sợ. Cậu chán sống à?
Nó lắc đầu quầy quậy
- Không! Đời nào. Đời đang đẹp hơn hoa thế này ai nỡ chết chứ.
Mà tớ nói không đúng à. Chẳng ai Tự nhiên lại đi ngồi cười một mìnhvậy cả. Trông cứ mờ ám thế nào ý. Cứ như đang có âm mưu gì , Nên mới thấy sợ_nó rùn người một cái
- Uh Thì cũng có chút âm mưu. Đang tính xem làm cách nào xử lý cậu nhanh gọn mà không để lại dấu vết gì cả đấy._mình đấm hai tay vào nhau. HÌ HÌ.
Rồi nó nói
- Dạo này có chuyện gì à? Trông mặt cậu thỉnh thoảng cứ như bị ai giật mất đồ ý.
Đang cười, nó hỏi vậy làm mình hết cười nổi nữa. Đúng là đôi lúc mình thấy trống rỗng thật Nhưng làm gì có ai giật đồ của mình nhỉ. Đồ nào là của mình. Tình cảm của lão vốn không phải là của mình mà . Vậy mới biết là Mất thứ không phải là của mình cũng đáng buồn lắm. Chắc là vì mình muốn có nó...
- Này! Làm gì mà hỏi xong lại thừ người ra vậy. Khó trả lời quá à.
- Không? Tại đang không biết phải nói sao cho đúng.
Mà Này. Hỏi chút nha Cậu thấy...tớ............
Nói đến đây mình im bặt. Suýt chết !!Mình đã suýt buột miệng hỏi nó rằng nó có thấy mình có điểm gì tốt không?. Nãy giờ nói chuyện vậy làm mình quên mất nó từng nói nó thích mình. Mình định làm gì đấy. Hâm thật.
- Thấy gì? _Nó giục.
Mình giật mình
- Chả thấy gì cả...
À mà có thấy bọn lớp mình giống khỉ đang giành chuối không?_ Mình chỉ bừa mấy đứa đang oánh nhau chí choé.
Nó nhăn mặt.
- Không phải. Rõ ràng cậu đang nói cậu mà. Nói hết câu đi. Tớ ghét lấp lửng lắm.
Nó tỏ thái độ không thích, chẳng còn cách nào cả. Sao tai nó thính vậy?
- Là cậu bảo tớ nói đấy nhé! Tớ định nói là cậu thấy tớ có điểm gì hay. Tớ chẳng thấy mình có gì tốt cả.
- Chỉ có vậy thôi à.? Mỗi vậy thôi.
- Chứ cậu nghĩ còn cái gì nữa!
- Chả có gì cả. Tớ chỉ thấy là có vậy mà cũng đang hỏi rồi không hỏi nữa.
- Mà Bản thân mình có điểm gì tốt cũng không rõ à. Thế làm sao tớ biết được.
Rồi nó nhìn mình một lượt, suy nghĩ một lúc rồi cười
-Để ý kĩ thì thấy là cậu không có điểm gì nổi bật thật. Trông cũng bình thường . Mà một người không có điểm gì tốt.......thì rõ ràng là người xấu còn gì nữa.
Trời ạ!!!! Nó đang nói gì vậy
- Đương nhiên không phải. Cậu... không rõ có phải là bạn bè không nữa. Bạn đang mất tự tin mà lại nói vậy à? Phải an ủi bạn mới đúng chứ. Dù gì thì tớ cũng có tính tốt là khá thẳng thắn và cũng khá mạnh mẽ chứ. Đúng rồi. Lại còn thêm tốt bụng và hoà đồng nữa. Cậu đúng là....không biết nhìn người.
Nó lại nháy mắt cười
- Vậy là cậu biết hết ưu điểm của mình rồi còn gì? Cần gì phải hỏi tớ nữa.
Cái thằng nhóc này. Nó đúng là quái thật đấy.
- Uh. Nhưng đôi lúc tớ cảm thấy những ưu điểm đó như biến thành khuyết điểm, bỗng nhiên tớ như một người chẳng có gì cả.Đôi lúc tớ nghĩ thế đấy. Nên không biết người khác nghĩ tớ như thế nào.
Nó bỗng nhìn nhìn mình.
- Cậu...bị thất tình à. Bị người đó chê à?
Làm mình giật cả mình. Nó ...sao lại hỏi vậy????
- Thì thường khi thất tình người ta mới mất tự tin . Mới thấy bản thân mình chẳng có gì hay cả. Tớ có kinh nghiệm rồi mà. Hôm trước tớ cũng hỏi mấy người xem là tớ có những điểm gì tốt. Hỏi xong mới thấy là mình vẫn ổn chán._ nó vừa nói vừa cười như đúng rồi.
Đúng là mình chưa từng rõ nó là người như thế nào. Giá mà mình cũng có thể hay như nó. Không quá để tâm đến những chuyện linh tinh. Cứ làm gì mình muốn là được.
Nó lại nói:
- Thì cậu tốt bụng và cũng khá là dễ thương. Nhưng mà nói thật chính bản thân tớ cũng chẳng hiểu sao mình lại thích cậu. Tớ nghĩ đấy là vô tình . Đúng đấy. Vô tình đã thích phải cậu.
- Này! cậu nói linh tinh cái gì đấy??_ sao nó có thể nói chuyện đó tự nhiên thế nhỉ?
- Cậu có nhớ hồi đầu năm không? Tớ chỉ mới chuyển vào lớp được một tháng và cũng không biết cậu lắm. Hôm đó tớ làm rơi mất cái vòng tay của bố tặng và đã phải ở lại tìm rất lâu. Hôm đó cậu về rồi lại quay lại lớp làm gì đó và thấy tớ. Và cậu đã ở lại tìm cùng tớ. Tìm gần cả buổi trưa. Tìm khắp trường, những nơi tớ đã đi qua dù tớ nghe bụng cậu đang sôi ầm ĩ.
Nhớ rồi. Hôm đấy mình phải ở lại gặp cô để nộp bài. Đi ngang qua lớp thấy nó cứ lúi cúi tìm cái gì đấy.Mình nghĩ hai người tìm sẽ nhanh hơn nên giúp nó.
- Có gì đâu Nhưng rốt cuộc thì cũng không tìm thấy._ Đang nói mình chợt nhớ ra_ Mà bụng tớ sôi bao giờ??. Sao cậu toàn thêm thắt không vậy?
Nó chả thèm đếm xỉa đến lời mình
- Cậu còn rất tốt với bạn bè nữa .Đợt cô bạn thân của cậu bị gãy chân, ngày nào cậu cũng qua chở cô ấy đi học còn gì. Cả học chính lẫn học thêm .
Nghe nó kể thế này mình thấy ngượng quá. Bình thường mà. Đợt mình ốm con bạn cũng suốt ngày sang thăm và chép hết bài hộ mình đó chứ.
- Cái đấy thì ai chả vậy? Có gì là nổi bật cơ chứ.
Nó nhìn mình rồi lại cười. Cười kiểu như muốn nín cười ý.
Hôm nay dù không tìm ra được điểm tốt của mình thì mình cũng đã học được một điều đó là những người hay cười thì rất chi là khó đối phó. Cả chị ấy lẫn thằng bàn trên.
Rồi nó nói:
- Cái này tớ không định nói. Nhưng thôi nói luôn vậy. Tớ nghĩ đây là lý do khiến tớ thấy cậu thú vị.
Cách đây khoảng một tháng thì phải, có một cậu bạn lớp bên cạnh tỏ tình với cậu. Cậu trố mắt lên làm gì. Hình như gần như cả lớp đều biết chuyện này. Cậu đã từ chối rồi nhưng mà cậu ta vẫn bám theo sao ý. Còn dai dẳng hơn tớ thì phải. Hôm đấy cậu ta lại nói là cậu ta thích cậu. Chả rõ là cậu có chuyện gì bực mình không mà thấy cậu nói rõ to rằng:" Này! Tớ đã bảo là tớ không thích cậu rồi mà. Sao cậu cứ nói mãi chuyện đó vậy. Tớ thì có gì hay chứ? Chả có gì cả! Tính cách thì như con trai ý. Không có chút duyên dáng, đáng yêu gì cả. NGoại hình à. Càng giống con trai hơn. Cậu nói xem , nói đi. Tớ có gì hay để cậu thích tớ chứ. Thôi ngay được rồi đó. Cậu chưa biết gì về tớ đâu." Nói rồi cậu bỏ đi luôn. Đi được một đoạn cậu còn quay lại nói. " Mà đừng có nói là cậu sẽ chờ đi. Chờ 100 năm cũng thế thôi. Tính tớ khó chịu như vậy đấy". Rồi cậu bỏ đi luôn để lại cậu bạn đang nhìn ngơ ngác vì sốc. Kể lại thì thấy bình thường chứ hôm đấy tớ không thể nhịn nổi cười . Có ai lại tự đi xài xể chê bai mình rồi hét lên từ chối người ta vậy không chứ. Đúng là cậu không biết từ "dịu dàng" viết như thế nào. Từ đó tớ thấy cậu rất thú vị.
Ôi trời đất ơi. Xấu hổ quá đi mất. Vậy là nó ở đó à.
Đen quá. Hôm đấy về nhà nghĩ lại mình cũng thấy mình quá đáng mà. Bạn bè với nhau mà lại như vậy. Hôm đó mình giận cá chém thớt. MỌI nguyên nhân đều do lão mà ra cả. Đang tức điên lên chuyện của lão thì thằng nhóc lớp bên cạnh sau bao ngày từ chối vẫn cứ nói gì đó. Mình đang không bình tĩnh thế là nói luôn. Mà đúng là từ đó nó không theo mình nữa thật. Và cũng từ đó bắt đầu xuất hiện lời đồn là mình là một "con bé ghê gớm". Đúng là mình không biết cách đối xử với mọi người . Lại toàn hành động theo cảm tính. Nhưng thằng nhóc đấy tỏ tình với mình là do bị thách mà. Bây giờ nó cũng đã có bạn gái rồi. Có gì phải ngại chứ. Hừ!!!!
Đang suy nghĩ thì thằng bàn trên lại hỏi:
- Thế nào? Nói chuyện nãy giờ thấy tự tin hơn chưa.
- CHả rõ nữa. Nãy giờ nghe cậu nói tớ toàn thấy khuyết điểm của mình là nhiều. Có thấy điểm gì đáng tự hào đâu chứ.....
Đúng lúc này thì cô giáo vào lớp. Cả lớp lại một phen nhốn nháo chạy về chỗ . Trước khi quay lên thằng bàn trên còn nói:
- Tự tin lên đi. Nếu không có điểm gì tốt thì sao cậu lại luôn được mọi người quý mến. Cứ nghĩ lạc quan lên là được. Vậy nha!!!!
Xem ra có mỗi câu nói này của nó là hay thôi.
****
Hử?? Không biết mình có nhìn nhầm không nhỉ? Lúc nãy đi học về, ngang qua trường con nhỏ thấy nó đang vừa đi vừa nói chuyện với một thằng con trai, trông lại có vẻ rất thân nữa chứ.
Nó đi học thêm buổi chiều à? Sao lại đi về với một thằng nhóc. Thì trước nay nó vẫn hoà đồng với tất cả nhưng có thân với thằng con trai nào đâu ( ngoài mình).
Mà dạo này nó rất hay hỏi vớ vẫn chuyện tình cảm nữa chứ. Cứ suốt ngày hỏi mình cái này cái nọ. Thích người nọ người kia...
Hay là nó.....
Không!!!!!Chắc không đâu .....không phải.....nó mà thích ai được chứ.....đang trẻ con chết được.
Nhưng cũng có thể lắm chứ ....ai mà biết được thế nào. Bọn trẻ con bây giờ cũng ghê lắm chứ..... mình ngày xưa đã ghê rồi....
Sao tự nhiên thấy trong người khó chịu thế.
Sao mình thấy thắc mắc quá. Muốn hỏi nó quá.....Nhưng biết hỏi thế nào??? Hỏi gì đây?????HỎi nó có trả lời thật không????
Mà Đúng là tự dưng mình thấy trong người khó chịu thật. Cứ nóng nực sao đó. Cứ như có gì chặn ngang ngực mình vậy???
Bình tĩnh lại chút nào..xem có đỡ hơn không???
Đúng vậy!!! Bình tĩnh
Nếu nó có thích ai thì cũng bình thường thôi. Mình ngày xưa cũng thế mà. Nó học lớp 11 rồi. Không thích ai cũng lạ....
NHưng mà không được. Mình vẫn thấy nó trẻ con lắm.
Mà tức nhất là nó vẫn chưa kể cho mình một lời nào cả. Sao nó dám thích một thằng nhóc mà không hỏi ý kiến của mình chứ.
Càng nghĩ càng thấy giận.
Mà giận á?? Sao lại giận nhỉ???
Đúng rồi. Mình đang lo cho nó. Với tư cách người anh trai. Đúng vậy. Đang lo cho nó.
Mà mình có suy diễn quá không nhỉ. Nó mới chỉ đi về với một thằng nhóc thôi mà............
Ngày.....tháng.....năm...
Điên mất!!! ĐIên mất thôi!!!!!!!!!!
ÁAAAAAAAAAAAAAAAA
Cái đồ quá đáng .............
Hôm qua đang ngồi nghiêm túc học bài thì nghe lão gọi. MÌnh lon ton chạy ra tưởng có chuyện gì. Ai dè ....
Đầu tiên lão e hèm một cái rồi nhìn lên trời..
- Trời hôm nay nhiều sao quá nhỉ?
Mình cũng ngước lên nhìn theo, thấy có 4,5 ngôi sao.
- Vậy mà kêu nhiều hả, lác đác có mấy cái à.??
Rồi lão lại tiếp:
- GIó mát thật...
Hết sao giờ lại đến gió. Hôm nay lão bị sao vậy. Ăn nói liên thiên gì đó.
- Vâng!! Trời đẹp. TRăng thanh gió mát!!! Hôm nay có dây nào với dây nào của anh chập vào nhau không vậy?? Sờ trán thấy vẫn bình thường mà. Có nóng lắm đâu.
Lão lại e hèm một cái nữa.:
- Hôm nay em đi với thằng nhóc nào vậy? Em có vẻ thân với nó nhỉ?
- Hôm nay??? À...Thằng bàn trên ở lớp em ý mà! Thằng nhóc mới chuyển vào mà hôm trước em có kể cho anh đấy.
- Thằng nhóc đấy trông cũng được nhỉ?
- Vâng!! Khá được đấy.... Lúc nó mới chuyển đến bọn con gái lớp bên cạnh cứ nói mãi là sao không chuyển vào lớp bọn nó mà lại chuyển vào lớp em. Mà em cũng công nhận là thằng đấy cười đẹp. Nhìn nó cũng khá duyên. Nói chuyện với nó cũng khá vui nữa.
Đang thao thao bất tuyệt buôn chuyện với lão thì mặt lão đột nhiên sầm lại rồi nói:
- Được rồi. Đau đầu quá. Em nói nhiều quá vậy.
NHiều!!! Mới được có 4,5 câu chứ mấy. BÌnh thường mình còn nói nhiều hơn nữa. Đúng là hôm nay lão sao rồi. Dễ cáu quá à.
Lão lại hỏi như chợt nhớ ra điều gì đó/.
- Thằng nhóc đấy có phải thằng nhóc thích em không? Hôm trước em nói ý
Hả/ Sao tự nhiên lão lại khơi lại chuyện này hả. Tường lão nghe cho có chuyện thôi. Vẫn nhớ à.
KHông còn cách nào....
- Vâng!! Là thằng đó đó.
-Vậy...em cũng thích nó hả???
Tuy Lão hỏi giọng cứ ngập ngừng nhưng cũng đủ làm mình giật mình
Cái gì>>> lão nói chuyện gì nghe khùng điên quá vậy???
- Anh hâm à? EM với cậu ta chỉ là bạn thôi.
- NHưng trông em cũng có vẻ có cảm tình với thằng nhóc còn gì. EM cũng nói rằng thằng nhóc đó khá được còn gì
- Thì nhận xét một cách khách quan bình thường vậy thôi. Ai chả vậy? CHả nhẽ em lại đi nói xấu cậu ta à/???
- Nhưng xưa nay em đâu có nói tốt về bọn con trai đâu. Suốt ngày thấy chê bai là chính...
- Thì cậu ta có sao em nói vậy chứ. Mà sao hôm nay anh toàn nói gì buồn cười mà zớ zẩn quá vậy. Ăn phải thứ gì lạ nên khó ở trong người hả.
MÌnh định đùa lão một chút nhưng lão lại nói nghiêm túc.
- Tại anh thấy em không nên nói chuyện tình cảm vào lúc này. Em phải tập trung vào việc học.
Câu này.....nghe không thể lọt tai:
- Sao không chứ/?Anh ngày xưa cũng vậy còn gì/?
- Anh khác. Anh chỉ đơn thuần là thấy những người đó hay hay thôi. Còn em, em là con gái, mà con gái đã để tâm đến chuyện tình cảm thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học...
Sao bây giờ lão lại nhớ ra mình là con gái vậy hả. Sao lại lôi nó vào đây.
- Vậy anh cho rằng bây giờ em thích ai đó là chuyện không đúng à?
- Không phải không đúng mà là không nên. Em đang còn nhỏ. Hãy làm những gì nên làm ý.
- Hôm nay anh nói nghe hay thật đó. Cứ như anh đang là bố em vậy. "Hãy học đi", "'học, học nữa, học mãi".
Thế cái người hôm trước còn nói " học nhiều thấy mình ngu nhiều, học ít ngu ít, mà không học thì không ngu" đâu rồi.
- Chuyện đấy khác.
Lão sao vậy. Sao nghiêm túc quá vậy.
- NHưng em không làm được chuyện nên làm. EM thấy rằng thích một người không có gì là sai cả. Và em đang thích một người đấy.
Lão to giọng
- Vậy mà lúc nãy em lại bảo là không phải à.??
Tự nhiên mình cũng thấy tức quá
- Đúng là lúc nãy em nói như vậy? Và bây giờ em nói như thế này. Và hai điều này không có gì mâu thuẫn với nhau cả.
Giọng lão gần như là quát rồi.
- Em đang cố nói đến cái gì vậy? Thế không phải là gì??Sao em lại cãi ngang như thế...
- Em chỉ không muốn anh chụp mũ cho chuyện thích một người là một việc sai trái.
Lão nhìn mình rồi bực mình thở ra:
-Em......kệ em..Anh không muốn nói nữa.
- Em cũng mặc kệ anh.
Lão bỏ vào và mình cũng bỏ vào nhà. NHư cuộc cãi nhau của hai đứa trẻ. Chả cái gì ra cái gì cả.
Lão làm mình tức điên lên được
NHưng Nói tức điên lên cũng là một phần. Phần còn lại thì MÌnh buồn nhiều hơn.
Sao lão quá đáng vậy??
Hôm trước chị ấy nói rằng mình nên quên chuyện thích lão đi. Hôm nay thì lão lại gián tiếp nói rằng mình không nên thích lão. Tình cảm đó là không đúng.
Sao vậy???
CHả nhẽ thích một người là sai sao? Sao ai cũng cố ngăn cản mình vậy? Mình đâu có làm gì ai.
Mà cũng đâu phải mình muốn như vậy chứ. Tự nhiên thôi mà. Mình cũng đâu muốn bản thân trở nên kì cục , hay suy nghĩ, hay buồn rầu, hay vẩn vơ vậy chứ.
Lão cứ làm như mình vui vẻ lắm không bằng.?????
Lão là người quá đáng nhất trên đời này....
*****
Mình đang điên đây!!!! Muốn phát điên quá.
Nếu không vào nhà thì mình với nó chắc sẽ cãi nhau mãi mất.
Cái kiểu ăn nói ngang bướng đó nó học ở đâu vậy.
Lại còn cái kiểu :" Em chẳng làm gì sai hết " của nó nữa
Làm mình tức quá.
HỪ!!!!...........Lúc đầu thì bảo là không thích sau lại bảo là thích...........
-------------------------
Nhưng ngồi nghĩ lại một lúc thì mới thấy đúng là mình cũng không đúng thật. Cái kiểu nói chuyện áp đặt đó.
NHưng vì sao mà mình tự nhiên lên máu vậy nhỉ???
Có lẽ là tại vì nó khen thằng nhóc kia nhiều quá. Từ trước đến nay mình có nghe nó ca ngợi thằng con trai nào như vậy đâu. Toàn nói là dê, không chung thuỷ....
CHỉ có ngày xưa ( cái hồi nó không biết gì) mình cứ cõng nó hay cho nó kẹo là nó lại nói "Em quý anh nhất" rồi cười thật hồn nhiên
--------------
NHưng mà sao vẫn thấy tức trong người quá vậy???
Mình đã suy nghĩ lại rồi cơ mà. Sao trong lòng vẫn thấy khó chịu quá.
Cứ nghĩ đến chuyện con nhóc thích thằng nhỏ đó là mình lại như muốn điên lên vậy, lại còn hơi thấy nhoi nhói trong lòng nữa.
Chả nhẽ bản năng làm anh của mình lại mạnh thế à? Chả nhẽ mình lại là một người anh ích kỉ vậy à??
Thằng nhóc đó nghe kể thì có lẽ cũng được mà!! Đâu có gì quá đáng để mình phải phản đối đâu.
BỰc mình quá!!!Mình không rõ nữa.
Nhưng chỉ thấy rằng khi nghe con nhóc nói đang thích một người thì mình đột nhiên không thể suy nghĩ một cách bình thường được. Đầu mình cứ như đang bốc hoả vậy/??
Sao mình lại như vậy chứ??? Ích kỷ quá vậy??
Tự nhiên bản thân lại như vậy chứ có phải mình cố tình đâu. Cứ như không thể kiểm soát được cảm xúc vậy????
(Con nua..)
No comments:
Post a Comment