Monday, March 7, 2011

Cặp Đôi Ngốc Nghếch


I. Chuyện thường ngày

Ngày ..tháng ...năm...

Đáng ghét thật! Đồ "35". Đi mua đồ với mình mà cứ nhìn thấy em nào chân dài mặc quần ngắn là mắt cứ sáng hết cả lên. Thế mà hôm trước dám vênh mặt lên nói với mình là " Anh á! Anh mà quơ tay một cái thì có mà ối em theo! Nhóc cứ chờ đấy mà xem, người yêu anh phải là hoa khôi mới xứng"

Xiiiiì! Có mà "hoa hôi" thì có! Người như lão ý ai mà thèm chứ. Tưởng cũng bản lĩnh nam nhi lắm chớ. Ai dè cũng họ hàng với "lão trư" thôi.

Mà tức nhất là sau khi ngắm xong các cô nàng lão ta còn quay sang nhìn mình từ đầu đến chân rồi lắc đầu, thở dài đánh thượt một cái " nhóc mà không thay đổi thì chắc chắn là ế chồng". Sau khi tuôn một câu xanh rờn , lão đi thẳng một mạch không thèm quay đầu lại để chịu cái lườm của mình. Thật điên quá đi mất. Uh thì mình ăn mặc có hơi "bình thường" thật nhưng lúc nào mà chả vậy.Cho nó thoải mái. Cứ làm như mới quen không bằng.


** hôm nay đi ra ngoài mua đồ mà chẳng mua được gì cả. Nhưng mà phải công nhận con gái dạo này ngày càng xinh, đi có một đoạn mà thấy nhiều vô số kể. Toàn mấy em chân dài , cao ráo trắng trẻo, ăn mặc thời trang mỗi tội nhìn giống nhau quá. Nhưng dù sao nhìn cũng mát hết cả mắt. Quay sang nhìn nhỏ hàng xóm thấy tụt hết cả cảm xúc. Nó đúng là chậm lớn mà, con gái con đứa gì mà chẳng chăm chút vẻ ngoài gì cả, còn kêu là mất thời gian để ngủ cho sướng. Ừ , cứ ngủ cho no mắt đi rồi xem có hoàng tử trong mơ nào đến rước không

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, thực ra nhỏ đó cứ như vậy thì hay hơn, chứ cứ nữ tính quá rồi suốt ngày làm điệu chắc mình không chơi nổi quá. Đến lúc đấy biết bắt nạt kiếm chuyện với ai đây.!!!

Ngày....tháng...năm...

Hôm nay sang nhà lão nhờ sửa hộ cái máy tính. Chả hiểu sao từ hôm qua máy cứ đơ đơ. Đã 10h rồi mà lão vẫn cứ ngủ! Tài thật! Gọi khản cả cổ mà lão vẫn không chịu dậy. Chắc đêm qua lại thức chơi game rồi! Suốt ngày cứ mê chơi vậy thôi. Đại học năm hai rồi mà chẳng lớn hơn được chút nào. Vẫn y hệt hồi cấp 3. Chả hiểu mấy năm nay lão học được cái gì biết.

Mà bọn con trai càng lớn tai càng điếc, mặt càng dày hay sao ý! Có mỗi mắt là ngày càng to ra thôi ( không phải là suốt ngày trố mắt ra chơi game thì cũng là ngắm những cái mà lão gọi là "thuốc bổ mắt"). Chán thật! ngày xưa lão rõ là "galăng". mình vừa hơi vất vả một chút là lão đã làm hộ mình rồi, đi học về lão toàn xách cặp cho mình, có hôm còn cõng mình về nữa chứ. Giờ đi mua đồ còn bắt mình cầm mới hay, còn bảo là " Xin lỗi nha, em chịu khó đi, đàn ông đàn ang như anh mà tay xách nách mang thế thì mất mặt lắm". Nhưng mình cam đoan là nếu đi cùng mấy em kia thì lão sẽ hăng hái đòi xách đồ còn kêu là để cho khỏe tay, đỡ phải tập tạ. Đúng là quá đáng.

Bây giờ gọi khản cả cổ cũng không thèm dậy xem máy cho mình ( mà hôm qua đã nhờ vả đàng hoàng rồi đấy chứ)
Ôi, thời xa đấy nay đâu mất rồi!!!!!!!!!

** Đang ngủ ngon lành thì bị con bé này làm mất giấc.
Trời ạ. Sao giọng của nó cứ oang oang lên thế không biết. Cứ như đang đòi nợ người ta không bằng! Nhờ vả mà thế hả? Đúng là chả có chút xíu nữ tính nào! Không biết là con trai thích nhẹ nhàng hơn là quát nạt hả. Mật ngọt thì mới chết ruồi chứ dùng vợt đánh thì được mấy con.
Kệ! Cứ ngủ tiếp! Tối qua thức chơi game hơi lâu. Sắp hết nghỉ hè rồi phải tranh thủ thời gian này chơi tẹt ga chứ.
Tối nay xem cho nó là xong. Quyết định vậy.
1,2,3 Giả điếc! Ngủ tiếp!


Ngày ....tháng ....năm...

Sang tháng 8 rồi, mình lại phải đi học hè. Được gặp mọi người trong lớp thì cũng vui nhưng nghĩ tới học hành thì oải quá.! Hè này nhìn mình đen dễ sợ, tại toàn đi chơi nắng đây mà. Mà suy đi tính lại thì cũng tại lão ấy cả. Trưa nào cũng bắt mình đi theo lão , lão thì đá bóng còn bắt mình trông đồ và cổ vũ cho xôm tụ. Lão bảo " bọn bên kia có người cổ vũ ầm ầm, khí thế tăng cao thì mới thắng bọn anh được chứ! Thôi, mai nhóc cứ đi đi, dù không được bằng đội hình bên kia nhưng có còn hơn không. Không được bằng ngoại hình thì lấy chất giọng khoẻ trời phú bù lại. Ở khoản ăn to nói lớn thì nhóc là vô đối mà"

Đấy , ăn nói kiểu đấy bao giờ, chẳng khi nào xem mình là con gái cả. Mà mình đâu đến nỗi tệ thế chứ. Vẫn con gái 100% . Mà lão cứ như vậy chắc là cũng tại mình. Đáng lẽ phải giận dỗi không đi thì mình lại cứ đi rồi hò hét cho khản cổ ra. Đội của lão thắng mà thưởng cho mình mỗi que kem. Keo bo quá.

Mà thôi. Phải chuẩn bị sách vở chứ cứ nghĩ miên man mãi.

** Sao cái xe máy lại hỏng ngang xương thế không biết. Phải è cổ ra đạp xe đạp. Mà đi mua sách vở đồ dùng học tập thôi mà. Sao không ra quách hàng văn phòng phẩm gần nhà mà mua, phải đi xa tít lên phố vậy chứ.
Nào là: Ở đấy nhiều thứ chọn được nhiều cái hay. Rồi thì: Anh không đưa em đi thì em mách mẹ anh là đêm nào anh cũng chơi game đến 3h sáng. Thế được gọi là "nhờ vả nhẹ nhàng "đấy.

Lâu rồi không đi xe đạp! Thấy cũng là lạ! Tự nhiên nhớ lại hồi cấp 3. Ngày nào cũng đi xe đạp hơn chục cây số, vừa đi vừa đùa chẳng thấy mệt gì cả. Lâu không đi quen, giờ thấy hơi mệt. Nhanh xuống sức quá. Mình cũng già rồi. Hơi buồn đấy nhưng mà lý do chính là phải đèo cái bao gạo này đằng sau ai mà không mệt cho được.

Mà sao hôm nay con nhóc lại ngồi yên thế nhỉ? Cái miệng chả thấy hoạt động gì cả!!!
Ngày ...tháng...năm..

Hôm qua mình cùng lão đi mua sách vở đồ dùng. Phải ép mãi lão mới chịu đi cùng mình đấy chứ. Đã lâu rồi không đi xe đạp cùng nhau. Ngày xưa hồi mới tập xe 3 bánh ngày nào lão cũng chở mình ra đầu ngõ rồi quành về, cứ vậy hơn chục lần. Rồi những ngày đầu khi mới tập xe, lão chở mình rồi luống cuống thế nào cả hai đứa ngã chỏng gọng. Thế mà không khóc lại nhìn nhau cười. Nghĩ lại thấy buồn cười mà vui vui. Đúng là trẻ con.
Mà cảnh hai người cùng đi với nhau trên một chiếc xe đạp, vừa đi vừa cười đùa. Gió thổi tóc cô gái bay bay rồi bất chợt có một cơn mưa ập xuống, cả hai đi trong cơn mưa, vừa che cho nhau vừa cười. Cảnh đẹp kiểu điển hình trong phim. Nhưng thực tế thì khác xa quá.
Thứ nhất là cái dáng ngồi của mình, nếu muốn trông lãng mạn thì phải ngồi vắt vẻo một bên chứ ai lại ngồi chạng hai chân ra như vậy.( nhưng không ngồi thế thì thấy sợ sợ ngại ngại thế nào ý). Thứ hai là tóc mình đúng là có bay bay trong gió thật nhưng cứ xù xù chứ trông chẳng đẹp gì hết á, trông cứ khùng khùng thế nào ý. Cuối cùng là đang mơ mộng đẹp vậy thì lão quay sang gắt lên với mình " Nóng quá đi mất! Này! Sắp đến chưa?"
Tụt hết cả cảm xúc.
( Quên mất, còn điều nữa là may không mưa chứ mà mưa thật thì đẹp đâu không biết chỉ biết chắc chắn là mình sẽ bị ăn mắng no nê vì tội gạ lão đi cùng để lão bị mắc mưa.)
Người ta bảo không nên mơ mộng quá là vậy. Ôiiiii

** Buổi tối ra ban công hóng gió thấy trời mát tự dưng có hứng đàn một bản ghê.! Vậy là kéo ghế ra rồi sửa tư thế! Mà phải gọi con nhóc ra nghe nữa! Đàn một mình thì hâm hâm mất, thằng nào đang ẩm ương cô đơn thất tình thì mới vậy. Mà mình thì dứt khoát là không phải dạng đấy rồi. Mà cũng phải có khán thính giả thì nó mới thêm phần long trọng và hào hứng. Mới gọi được một câu nó đã chạy ra rồi, chuẩn bị hoc hành kiểu đấy à. Tai cứ hong hóng ra ngoài thôi.

Để xem nào! Ừm....... Đàn bản " Romeo và juliet" cho nó thơ mộng. Đang ngồi trên ban công mà, trên trời thì nhiều sao, bên cạnh thì nhiều cây, đối diện lại có con nhỏ đang mở to mắt tựa cằm nhìn mình, thích hợp quá rồi còn gì nữa.

Hừm! Đang nhắm tịt mắt say sưa vừa đàn vừa hát bỗng con nhỏ kêu oái lên một tiếng. Hoá ra có con sâu đang bò trên thành ban công. Có mỗi vậy mà cũng hét toáng cả lên. Bây giờ mới thấy hơi giống con gái. Làm hỏng hết cả cảm xúc và không khí lãng mạn! Thôi dẹp! Vào ngủ sớm mai đến trường.

Nhưng mà khổ nỗi trước khi vào vẫn còn phải nghe nó nói "Anh hát kiểu gì mà đến cả sâu cũng phải bò ra phản đối thế này. Anh mà ở dưới nhà tỏ tình với chị nào trên ban công bằng cách này thì đảm bảo chị ấy phát ngất vì sâu còn anh thì ngất thật vì bị chó nhà người ta đuổi cắn.. Nhớ đấy. Chọn cách khác mà tỏ tình nghe chưa"

Con nhóc này. Đúng là không biết cách thưởng thức nghệ thuật. Hay như vậy mà nó dám chê. Cũng chả có đầu óc lãng mạn gì hết. Anh nào cưa nó tha hồ khổ. Mà nó thì có được anh nào chứ.


.......................

II. Sự kiện

Ngày...tháng ...năm...

Đã đi học được một tuần rồi! Học hè mà! Hầu như là ôn lại kiến thức năm ngoái nhưng sau một tháng ăn chơi không biết đến sách vở là gì mình gần như quên hết sạch, mà trừ một số đứa ra thì những đứa còn lại cũng trong tình trạng như mình.Chắc phải nhặt dần kiến thức đã rơi rụng thôi. Lớp 11 rồi mà mình vẫn cứ nhởn nha nhởn nhơ. Hôm qua bố đã lên dây cót cho mình rồi, khẩu hiệu là phải cố gắng học." Ở Hà Nội này mà không học thì chả làm được gì đâu. Đất cũng không có mà cày ruộng ý chứ. Bố mẹ lo cho hết chỉ việc ăn với học mà cũng không xong thì nói làm gì nữa.." Bố còn nói nữa nhưng tập trung vào nội dung như vậy. Mình ngồi nghe và rất thấm những lời của bố, lúc đó cũng tự hứa với bản thân là phải học, cũng quyết tâm lắm nhưng sáng nay cụ thể là ngay lúc này đây thì chịu, mình buồn ngủ quá mà. Tại chưa quen. Bố ơi, con sẽ cố gắng từ ngày mai!!!!

Mà lớp mình có hai nhân mới, một gái một trai.
Ừm! Gã con trai thì trông cũng được : khá cao, da hơi ngăm ngăm! Đẹp trai kiểu nam tính manly. Còn đứa con gái thì trông lại tiểu thư: da trắng, tóc dài trông xinh xắn! Nói thật là mình thích ngắm những đứa con gái như vậy. Nhìn cứ đáng yêu sao đó.
Trùi ui! Sao hai nhân này lại lọt vào lớp mình chứ? Cả lớp thể nào cũng được một dịp bàn tán.

Mà hôm nay lão cũng phải lên trường tập trung hay sao ấy . Nghe bảo kì này phải đi tập quân sự, khoảng 3tuần hay một tháng gì đó. Đi xa, đến doanh trại quân đội! Học quân sự ở đại học khác thật đấy. Bọn mình cũng học quân sự nhưng có mấy ngày và nhàn không, học tí đầu buổi còn đâu là chơi dài và buôn dưa mệt nghỉ!


**
Trời ạ! Nóng quá đi mất.
Hai ngày nữa phải đi tập quân sự. Ăn chung, ngủ chung. Tuy là phải chịu dậy sớm + không tivi + không vi tính nhưng chắc là vui. Haha
Đây cũng là dịp làm quen với mấy cô bạn lớp bên cạnh. Năm nay là năm hai rồi, cũng phải chứng tỏ bản thân một chút. Năm vừa rồi là để làm quen với môi trường mới, hơn nữa mới thi cử mệt mỏi xong chỉ muốn nghỉ và chơi cho sướng chứ dính vào tán tỉnh làm gì cho mệt và hao sức.
Giờ phải khác chứ. "Hiền lành' mãi bạn bè nó khinh cho.

Ngày ...tháng ...năm....

Hôm nay trời mưa; đúng ngày lão lên đường đi tập quân sự! nghe bảo 2 tuần mới được về nhà một lần.
Cũng lâu thật đó. Vậy là hai tuần ( có khi còn hơn) không được nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của lão, không được nghe thấy tiếng cười khả ố của lão( cả quát nạt nữa). Cũng được rảnh rang, yên ổn vì không bị sai bảo gì nhưng có lẽ sẽ buồn!

Lúc đi trông lão hứng khởi lắm, vui vẻ quá mà. Cũng phải thôi, không phải nghe mẹ cằn nhằn, suốt ngày tán chuyện với lũ bạn, được ngắm các cô nàng, không phải nghe mình ỉ ôi..! Nhìn vẻ hí hửng của lão mà phát ghét.
Lúc đi còn nói " có lẽ anh đi luôn một tháng mới về, bọn con trai toàn thế cả, mình tỏ vẻ nhớ nhà thì trông yếu đuối mà khó coi lắm" Nói vậy nghe có được không?

Mình đòi quà thì lão kêu " anh đi thực hiện nghĩa vụ chứ có phải đi chơi đâu mà đòi quà, mà thôi được, lúc về anh sẽ mua cho cả tá kẹo mút tha hồ mà vui nhé"

Lúc nào cũng xem mình là trẻ con.!!!!

**
Chà! Chà! Ngày đầu ra quân mà ướt át quá nhỉ! Lúc xuất phát trong lòng thấy hứng khởi mà sao giờ ngồi trên xe nhìn thấy mưa lại cứ thấy chộn chộn trong lòng nhỉ? Có lẽ bị ảnh hưởng của con nhóc đấy rồi. tại hồi trước nó cứ kêu " Mưa là nước mắt của trời, nên cứ trời mưa thì lòng người lại thấy chùng xuống, nghe buồn lạ, Trời buồn thì đương nhiên người cũng phải buồn chứ". Con bé này đôi lúc phát ngôn những câu mà không thể tin là từ miệng nó thốt ra. Nghe sến sến nhưng thấy cũng hơi có lý.

Hừ! Thằng bạn ngồi cạnh sau một hồi lắm mồm tự nhiên lăn ra ngủ ngon lành vậy không biết. Mình thì chịu, đi xe không bao giờ ngủ nổi dù mệt đến đâu. Cảm giác thế nào đó, không được thoải mái .
Ngày...tháng....năm....

Lão đã đi đựơc 5 ngày rồi nhỉ? Thấy nhớ lão rồi, mà chính xác là nhớ từ 4 ngày trước rồi. Hơi bị buồn đó.
Hôm qua nhắn tin hỏi lão xem tình hình thế nào. Lão trả lời có ngắn tí ! Hình như đang mải làm gì đó! Mình đã cố tỏ ra là không thèm quan tâm đến việc lão có vắng nhà không, 2 ngày mới nhắn tin cho lão vậy mà lần nào cũng vậy. Trả lời được được có mấy câu cụt lủn. Hình như lão chả thèm nhớ là có mình trên đời nữa thì phải. Cũng chả buồn hỏi xem mình thế nào nữa..Đúng là đầu óc của bọn con trai. Lúc nào cũng vô tâm.
AAA!! Không thèm quan tâm nữa cho bõ ghét!!!!!!!!!! Kệ lão.

( Mà mình đoán tài thật! Đúng là hai học sinh mới khiến bọn nó cứ nhao nhao cả lên, cả lớp bên cạnh nữa mới ghê chứ! Đứa con gái thì khỏi phải nói, dễ thương hết biết và cũng phải công nhận là trông thằng con trai cũng khá đẹp trai nhưng tính cứ trầm trầm, chẳng nói năng gì mấy. Chả hiểu do lạ hay tính nó vốn vậy. Nó ngồi ngay trên mình, mình là đứa lắm mồm nhưng cũng không thích bắt chuyện với người khác nên cũng chưa nói với nó câu nào.)


**
Ngày thứ 5 tập quân sự rồi! Kể ra lúc đầu thì cũng mệt thật, chưa quen với việc dậy sớm, thức ăn thì khó nuốt nhưng được cái vui. Khoa mình hoá ra có nhiều nàng xinh thật đấy chứ! Lâu nay không để ý!
Trong đó có một em còn nằm trong top hoa khôi của trường nữa. Công nhận em đấy nhìn xinh thật. Da trắng, tóc dài, dáng cao ráo, thon thả, ba vòng rõ ràng không lẫn lộn, ăn nói lại có vẻ có duyên. Trông em mặc đồ quân sự mà vẫn đẹp như thường. Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp. Nghe bảo cây si xếp hàng cả đống. Em cũng từng có người yêu rồi nhưng hiện tại thì đang một mình. Nghe vậy thì cứ biết vậy đã.

Tối qua đang hỏi thêm tin tức về em này thì con bé hàng xóm cứ nhắn tin hỏi linh tinh, chắc ở nhà chán chả có gì làm đây mà. Thế mới biết không có người bày trò là mình thì nó cũng chả có việc gì ngoài ngồi bàn và ôm sách ngủ gật. Thấy tầm quan trọng của mình chưa? Còn kêu" Anh suốt ngày bắt nạt em" không?
Giờ kệ nó đi! Đang có việc đáng phải quan tâm hơn.

Ngày....tháng ...năm...

Lão ấy đã đi được 10 ngày rồi. Không muốn thừa nhận nhưng mình nhớ lão thật đấy. Không biết từ lúc nào mà tình cảm anh em thửa bé đã chuyển thành thứ tình cảm gì đó mà mình không biết phải gọi tên ra sao. Từ lúc nào mà hình bóng của lão cứ ngày càng to dần và chiếm lĩnh đầy tâm trí mình khiến mình chả có hứng thú gì với bọn hotboy trong trường như những đứa khác. Nhìn thì cũng thấy đẹp đấy nhưng vô cảm à.

Mà lão thì cũng tốt đẹp gì lắm cho cam chứ! Tính tình trẻ con phát sợ, lại lười nữa, mặt thì cứ ngô ngố( dù lão chẳng ngố tí nào). Những tật xấu của lão mình đều biết hết nhưng buồn cười ở chỗ là nó dần dần chuyển thành những điểm đáng yêu, ngộ ngộ. Như buổi sáng lão ngủ dậy muộn lười không bao giờ chải đầu nhưng tóc lão lại dựng dựng thế nào mà trông vẫn hay hay, hay là chuyện lão sợ chuột nữa,con trai gì mà nhát chuột hơn mình. Tính lại sĩ diện thích ra oai. Lại còn là con trai mà thích đồ ngọt ( lão hay rủ mình đi ăn là vì thế chứ)..vv .và ..vv kể cả ngày không hết.

Nhưng nếu bảo là lão có mỗi tính xấu chẳng có điểm tốt nào thì oan cho lão quá. Đặc biệt là lão lại rất tốt với mình, sợ chuột thì sợ nhưng nếu mình cứ rú ầm lên( giả vờ thôi chứ mình đâu sợ đến vậy) rồi chạy trốn sau lưng lão thì dù sợ đến đâu lão vẫn cố gắng đuổi con chuột đi hộ mình. May cho lão,chuột là giống động vật sợ người nghe tiếng hét của mình là nó đã chạy biến rồi còn đâu cho lão đuổi nữa. Bình thường tuy hay trêu mình nhưng có việc gì lão cũng giúp mình đến cùng ( nhưng miệng cứ cằn nhằn kể công).

Có lẽ việc lão ở bên mình và việc mình nhìn thấy lão là một điều đương nhiên và cứ như vậy lão trở thành một điều gì đó vô cùng quan trọng với mình. Rõ ràng lão hơn mình 4 tuổi mà cứ luôn như trẻ con vậy, khờ khờ, lão chẳng nghĩ gì nhiều trong đầu cả. Lão bảo cứ vậy mà sống cho thoải mái. Còn nói như đúng rồi " em nên học cách sống như vậy nhiều đề phòng tương lai bị ế thì không bị đau khổ quá, không dằn vặt bản thân và mọi người". Nói thật, cứ như đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra vậy.

Lúc nào cũng rủa mình bị ế. Chờ đấy!! Mình sẽ ế chồng thật để bắt lão phải chịu trách nhiệm cho xem.

**
Dần quen với việc tập luyện thì thấy cũng nhàn thật, có phần lý thuyết là hơi loằng ngoằng thôi! Nhưng mà Anh chấp hết, có gì là khó chứ!!! hehe
Đã tiếp cận thành công với cô em xinh đẹp lớp bên cạnh. Trùi ui! Khi vừa nghe em ý cất giọng là tim mình cứ gọi là run bần bật. Sao giọng em có thể nhỏ nhẹ và đáng yêu đến vậy, lại có cả sự ngọt ngào trong đó nữa, cái này mới chính xác gọi là rót mật vào tai. Trong trẻo lại êm êm!

Chả bù cho con bé hàng xóm tí nào; giọng nó thì cứ oang oang, chả có chút dịu dàng gì cả. Nghe nó nói thì cũng truyền cảm đấy nhưng chỉ những lúc nó muốn kể chuyện cười thôi còn lúc bình thường thì chả nhẹ nhàng được lúc nào.
Nói thì lại nhanh, cứ như súng liên thanh bắn, đỡ được đã mệt chứ đừng nói đến việc có hơi sức mà bắn trả lại. May mình được tu luyện từ nhỏ, nên khả năng chém gió ra bão cũng không tồi , vẫn đỡ được như thường( tội nghiệp những đứa khác)
Nhưng cũng đã 10 ngày không không nghe nó ỉ ôi gì , cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó. Kể từ đợt lên nhà chú ở để tiện việc đi học thêm cuối cấp mất 2 tháng thì chưa bao giờ xa nó lâu vậy! Gia đình hai bên toàn con một nên nó cứ như một đứa em gái vậy! Vắng nó cũng khá ....buồn.

Mà nhớ ra thì hồi nhỏ nó cũng con gái và đáng yêu lắm sao lớn lên lại như vậy nhỉ?
Kêu trời kêu đất về nó bao lần thì nó lại bảo " Gần anh lâu ngày mà không thay đổi thì hoạ có mà thánh. Các cụ nhà mình chả có câu: đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, em đối xử với mọi người hết sức hiền lành tử tế và nhẹ nhàng chỉ có anh là tử tế không nổi thôi. Mà nói to, gọi to vậy cũng không ăn thua nữa là .....nhẹ nhàng với cả dịu dàng. Chỉ sợ em nhẹ nhàng với anh rồi anh sợ quá lăn ra ngất thôi"

Bảo thủ! Trì trệ! Khó đào tạo! Mình tốt bụng khuyên nó đôi lời mà nó nói lại cả chục câu, chung quy lại là chửi mình mới đau chứ.

Ối !!! Nàng ở đầu kia một mình, tranh thủ ra lân la nói chuyện, nghĩ về con bé đó thì còn ối chuyện bực mình!!! Dẹp ngay nó ra khỏi đầu thôi!

..................

Chương III. Thay đổi


Ngày.....tháng.....năm..

Lão đã đi được 12 ngày rồi.!! Hôm qua ra ban công ngồi ngắm sao thì trời đen thui, chẳng thấy ngôi sao nào le lói cả. Cố đứng lại xem có hóng được chút gió nào không thì trời lại cứ lặng im, oi bức lắm làm lòng mình cũng bứt rứt. Vào nhà nằm đọc truyện cũng không thấy hay, xem bóng đá cũng không hứng thú vì không có ai để bàn luận. Bật tivi lên định xem bộ phim mình thích thì lại thấy cứ nhạt nhạt vô vị sao đó! Chắc do không có người chê bai nên mình không cố gắng xem bộ phim đó nữa.

Hôm qua lão gọi điện kêu là trên này vui lắm, lão còn khoe là gặp được một em xinh cực kì, đang cố gắng cưa cẩm. Nếu thành công thì lão còn thắng cược của bọn bạn, lúc đấy thì lão khao mình ăn bét nhè. Xiìi!! Cứ làm như mình suốt ngày đòi ăn không bằng. Ai thèm ăn khao từ mấy vụ bất chính của lão chứ!!! Giọng của lão nghe rất vui vẻ. Có lẽ việc làm quen cô gái kia khá thuận lợi. Cũng phải thôi, xét một cách khách quan thì lão cũng khá là đẹp trai ( dù mặt hơi ngố) khá cao (dù hơi gầy), có tài lẻ như đàn ghita, hát ( dù suốt ngày bị mình vùi dập không thương tiếc), ăn nói không đến nỗi tồi và quan trọng là tính lão cũng tốt. Nhớ có lần lúc nhỏ mình đang bị con chó dử dử chuẩn bị cắn, mình sợ quá cứ khóc mà không biết làm gì.( Lúc nhỏ đứa nào chả sợ chó nhưng sợ mà vẫn thích trêu nó. Thế mới hay) Con chó còn to nữa chứ. Nhưng lão đi đến , dù tay run run nhưng vẫn cầm gậy đến đứng chắn trước mặt mình ra vẻ có ngon thì cắn tao đây này. May mà chủ nó lúc đấy ra kịp ( không biết có phải do tiếng khóc thảm thiết của mình không) chứ không thì hai đứa mỗi đứa phải tiêm mấy mũi phòng dại rồi. Nói chung là xét một cách toàn diện thì lão khá ổn. Từ lúc học cấp 3 đến bây giờ lão không ít lần khen ngợi và kể lể về các cô nàng, nhưng lần nào cũng vậy, chỉ được một thời gian thôi. Lão bảo tìm hiểu thấy không hợp. Người thì đỏng đảnh, người thì ghê gớm....lần này chắc cũng vậy!!

Mình có lo gì đâu, không thấy bất ổn gì đâu. Chắc tại hôm nay ăn gì đó bất thường nên thấy chồn chồn bụng thôi!!!!!!!!

** Oài! Lại phát hiện thêm một điều nữa. Nụ cười của nàng duyên thật! Lúc cười nàng chỉ hơi hé môi làm mình có cảm giác như một nụ hoa đang chúm chím nở vậy. Nói không quá thì nụ cười của nàng như một tác phẩm nghệ thuật khiến người xem phải trầm trồ. Trông thật duyên dáng. Vậy mới đúng là con gái chứ. Không hiểu sao mà con gái ở đại học khác hẳn con gái ở cấp 3, chỉ cách có 1,2 năm mà sao có sự biến đổi lớn vậy không biết.

Mà nói về vấn đề này mình kịch lịch phản đối những đứa con gái vô duyên. Điển hình là con bé hàng xóm, cười gì toàn toe toét, chả thấy chút e lệ, khép nép gì cả. Có hôm xem phim hài nó còn cười to hơn cả mình, vô ý vô tứ quá. Con gái là phải nhỏ nhẹ và ý nhị. Hắt xì thì phải lấy tay che miệng còn cái kiểu đang ăn mà hắt xì văng vào mặt người đối diện thì quả là không chấp nhận đựơc. Chừng nào nó ý thức được là nó vô duyên như thế nào thì nó mới lớn hơn được. Về phải bảo nó học kiểu cười đấy. Nhìn duyên không chịu được!!!!!!

Ngày.....tháng....năm...

Mấy ngày nay cứ thấy người chán chán oải oải chắc là do thời tiết cứ dở dở ương ương. Mà hôm rồi tự nhiên thằng bàn trên quay xuống mượn mình quyển vở, vậy là từ hôm sau mình với nó bắt đầu nói chuyện. Nó bảo nó không ít nói nhưng lại chẳng biết nói gì với mọi người cả, vì mới chuyển vào nên thấy hơi lạc lõng. Uh! Đúng thế! Cái gì cũng phải có thời gian, đâu phải tự nhiên ào một cái là thành bạn ngay đươc.
Mà công nhận là thằng này cười nhìn đẹp. Đẹp nhưng vẫn không bằng nụ cười của lão hôm mình lần đầu phát hiện ra là mình có một cái tình cảm đặc biệt nào đó dành cho lão. Hôm đó đang đi bình thường, tự nhiên lão quay lại không biết cười gì đó với mình, mình không nhớ nữa, chỉ biết là tự nhiên mình ngẩn người ra vì nụ cười của lão. Buồn cười thật. Nghĩ đến chuyện này lúc nào mình cũng tự nhiên cười. Mình vẫn nghĩ mình thấy nụ cười của lão lúc đó đẹp vì nhiều hiệu ứng như nắng vàng, khung cảnh và góc độ nhưng vẫn phải công nhận là ..........đẹp. Lão đã đi 15 ngày rồi!Không thấy về! Chắc ở lại luôn rồi.Hình như lão đã bị em đó bắt mất hồn rồi! Ăn nói thì cứ huyên thuyên, zớ zớ zẩn zẩn! Đúng là.................

*** Hừ! Còn một tuần nữa là về nhà rồi. Tuần tập quân sự này bổ ích vô cùng. Ít nhất mình cũng đang làm bạn được với cô nàng đẹp nhất nhì khoa. Dù tình bạn của mình với nàng có lẽ cũng như nàng với những cây si khác. Nh ưng cái cảm giác này cũng thú vị thật. Thú vị và hứng khởi. cảm giác như các đối thủ đều đang cùng ở một điểm xuất phát điểm để chạy về đích! Cái cảm giác chiến thắng, có được cái mà nhiều người ao ước bao giờ cũng là cảm giác thật tuyệt! Không biết có phải mình cũng có chút máu đểu đểu trong người không hay như con nhóc đó nói là mình chưa chín chắn nhưng nhìn những ánh mắt ghen tỵ của bọn khác và cả chút nể phục của bọn khác thì mình cũng thấy hơi sương sướng.

Đúng là không muốn cũng phải thừa nhận. Điểm này thì con bé nói đúng thật " Bọn con trai là chúa sĩ diện hão"
Hehehe. Vậy mới là con trai chứ. Hơn nữa hoa đẹp là để người ta ngắm và muốn hái mà. Cứ hoa bình thường xem người ta có thèm trêu ghẹo không.
Ngày...tháng...năm....

Hôm nay lão về này! Muốn tiết học mau kết thúc quá! Ngồi trên lớp mà có chữ nào vào đầu đâu. Hôm qua lão gọi điện về bảo " Mai anh về , không đi đâu nên không có quà đâu! Về nhà thích gì anh đưa đi ăn ! Kem nhé, hay bánh....." lão cứ làm như mình ham ăn lắm, lão thích ăn mà cứ đổ cho mình.

Mà mình cũng chẳng sốt ruột gì đâu! Chỉ hơi vui vui thôi!! Hì hì
Nhưng những lần nói chuyện gần đây lão hay nhắc về một nàng nào đó ở khoa lão thì phải! Nghe lão giới thiệu thì ác liệt luôn: xinh đẹp_ hoa khôi của trường ( Khoản này trời sinh, chịu), nói năng dịu dàng ( khoản này chắc do từ nhỏ đến lớn chị đó không phải chơi với một người cà chớn như lão), ứng xử thông minh khéo léo (mình bó tay) và lão khen nhất là nụ cười duyên chết người của một thục nữ chính hiệu. Lão bảo mình phải học tập cái phong thái đấy. Khi nào nàng đổ, lão sẽ nhờ nàng chỉ cho mình ít phong cách con gái! Ôi tốt bụng ghê!! Cảm ơn nhiều nhé!!Mình là con gái mà , ai cần chỉ làm con gái thế nào chứ! Lão đáng ghét này! Suốt ngày cứ ông ổng cái miệng bô bô khen người khác và chê bai mình không tiếc lời. Lão nghĩ mình là em gái của lão thật à. (Mà không, có khi là thằng em trai cũng nên_ mình có nên buồn không đây)

*** Chà! Về nhà cảm giác thoải mái thật. Đúng là không đâu bằng nhà mình! Đi thì vui nhưng lâu lâu cũng thấy hơi nhớ nhà! Hình như con bé hàng xóm đi học thì phải! Cũng hơi hơi nhớ nó, chỉ là hơi hơi thôi. Chắc tại chịu khổ quen rồi đến lúc sướng lại có chút cảm giác lạ lẫm, bồi hồi.haha

Nghỉ hai ngày rồi lại bắt đầu đi học. Chiến dịch cưa cẩm cô nàng vẫn trong giai đoạn tiến hành. Phải tích cực hơn nữa để nàng thấy thành ý của mình. Nhưng nếu suốt ngày gọi điện nhắn tin thì nàng có thấy mặt mình dày quá không, tuy rằng có câu "đẹp trai không bằng chai mặt "nhưng cũng có câu khác là " theo tình tình chạy, trốn tình tình theo", hay dùng chiến thuật "lạnh như băng "nhỉ? Nhưng nàng có nhiều cây si quá, thằng hơn mình không thiếu nhỡ may mình cứ "lạnh như băng" mà nàng chẳng thấy tầm quan trọng của mình gì cả rồi lại bị thằng nào cưa mất thì sao? KHó nghĩ quá nhỉ???????

Thôi, trước mắt cứ tấn công liên tục đã, để mình trở thành một phần gì đó trong khoảng thời gian của nàng đã. Đấy, đi cưa cũng phải nghĩ nhiều và đau đầu lắm chứ đâu cứ phải đi cưa là đựơc, con nhóc kia cứ suốt ngày kêu là " Gớm, cứ giả bộ, khổ sao mấy ông vẫn thích đi cua gái" Chắc nó không hiểu đấy là bản năng của bọn con trai, đi tán gái và thể hiện bản thân cũng là một loại nhu cầu. Mà cũng phải thôi, nó đâu có bản năng con gái để mà có thể nhận ra điều sâu xa và thâm thuý này. hehe

Mà không nghĩ nữa, Tắm rửa rồi đi ngủ thôi.
Ngày...tháng ...năm...

Cái lão này, hôm qua về đến nhà là lăn ra ngủ mê mệt. Ngủ từ chiều đến tận sáng nay. Mình đã thấy thương tình không gọi dậy đòi quà rồi! Mà tội gì phải thương tình lão chứ! Chắc đi tập quân sự ít ngủ vì giờ ngủ cứ rù rì tâm sự với mấy thằng bạn xem ai xinh nhất hay nên cưa cô nàng này ra sao... toàn 3 thứ linh tinh.

Đã thế, sáng nay lúc mình sang, lão còn cười toe toét khoe ảnh chụp với nàng ( Nhìn thấy lão cười đang định bỏ qua thì lão lại giơ ảnh ra thế đấy)

Mà công nhận chị ấy xinh thật, trông rất chi là ...con gái, lại có vẻ nữ tính rõ ràng nữa. Xưa nay lão vẫn thích những cô gái như vậy. Cả nụ cười nữa, nhìn duyên thật, chả trách chị ấy được nhiều người thích, là hoa khôi. Nếu may mắn đầu thai kiếp sau thì mình còn hy vọng được vậy chứ kiếp này thì chịu. Nhưng hiện tại lão cũng chỉ là người bình thường với chị ấy thôi. Cũng phải, chị ấy xinh như vậy cơ mà. Lão bảo càng khó quyết tâm càng cao, đỉnh núi càng cao càng thích chinh phục.
Lão bảo chiều đi chơi, lão mua quà cho. Đang chán đầy một bụng nên mình chẳng thấy hứng khởi gì cả. Xưa nay cũng có đôi lần mình cảm thấy bản thân tệ quá, chả ra sao cả nhưng quen rồi thì thôi, giờ cảm giác tự ti chán nản đó lại bị thái độ hồ hởi của lão khi khen người con gái khác đào xới lại. Hơi buồn đó..

*** Lạ thật, sao mình về mà mặt con bé cứ xù xụ thế kia? Ở nhà có chuyện gì à? Hay ở lớp lại có ai chọc tức nó!!!! Bình thường nó mà tức thì thường là do mình nhưng lần này mình đã kịp làm gì đâu, mới về đem ảnh ra khoe dáng vẻ nam nhi khi mặc đồ quân sự và cô bạn hoa khôi thôi mà. Còn rủ nó đi ăn nữa cơ đấy!! Mình tốt mà, toàn nói chuyện vui! Vậy mà thế đấy , lúc này tốt nhất không nên dây vào nó, hậu quả khôn lường lắm!! Mình chả rõ con bé này quá mà, đôi lúc thì hiền dễ sợ,làm gì nó cũng không giận nhưng đôi lúc chẳng làm gì nó cũng cáu!!!

Chán thật!!!


Mời bạn đọc tiếp tập 2:Click here


Mời bạn đọc tiếp tập 3:Click here


No comments:

Post a Comment